My Devil! Don't Go
Chương 178 :
Ngày đăng: 18:24 18/04/20
Dạo gần đây, cuộc sống của chúng tôi vô cùng thảnh thơi, chỉ là đôi khi Ren phải đưa tôi đến G để kiểm tra, ngoài ra chúng tôi chỉ cần ăn, chơi và ngủ.
Gia tộc nhà Ren cùng Ren cũng đã giải quyết xong hết mâu thuẫn, ba
Ren dạo gần đây rất hay gửi thức ăn tẩm bổ cho chúng tôi, cứ vài ba ngày lại có người mang đến nào yến xào, nào nhân sâm, nào rượu thuốc,… Ren
cũng chẳng thể hiện sự khinh bỉ chán ghét với ông nữa, thỉnh thoảng còn
gửi tặng ông những món mà hắn thấy ngon, tất nhiên điều này khiến ba hắn rất vui.
Tổ chức G cũng không còn làm khó làm dễ cho chúng tôi. Tokio thì suốt ngày cứ đển Tiffa làm phiền, hại tôi cứ bị mọi người nhìn chằm chằm với ánh mắt khinh bỉ vì mấy trò trêu chọc của hắn ta. Trong khi Ren thì mặt nặng mày nhẹ vì bị tôi bắt phải ở nhà. Hắn mà đến Tiffa có khi lại gây
chuyện với Tokio không chừng.
Ryuu thì thi thoảng có ghé Tiffa mua cà phê. Cậu ta từ khi bước vào
cho đến khi đi về, từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm tôi một cách công
khai, cho đến khi rời khỏi, Ryuu mới tập trung nhìn về con đường trước
mặt, thậm chí còn thể hiện sự tiếc nuối khi phải rời đi. Tokio còn phải
hỏi Ryuu là ai mà nhìn tôi ghê thế, không khéo là giang hồ đang theo dõi đối tượng chuẩn bị bắt cóc tôi tống tiền Ren. Hắn ta còn vỗ ngực:
– Để anh hai này bảo vệ em.
– Anh tự đi mà bảo vệ mình ấy! Có anh bảo vệ, tôi còn thấy sợ hơn.
Ryuu cũng có hỏi tôi về luồng khí kì lạ trên người tôi. Tôi chỉ đáp
bừa là dạo gần đây tôi hơi mệt nên mới vậy, cậu ta đưa vẻ mặt nghi ngờ
rồi thôi. Ánh mắt tím của Ryuu lúc nào cũng thâm trầm khó đoán, tôi thật không thể biết được cậu ta đang nghĩ cái gì.
Ren, hắn suốt ngày ở nhà, giao hết việc ở công ty cho Ajita và Kurai, còn bản thân thì cứ than thở là ở nhà chán quá. Tôi thừa biết hắn như
vậy là muốn đến Tiffa cùng với tôi. Nhưng lần nào cũng bị tôi cấm tiệt.
Chẳng là, mỗi lần tan làm, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chờ tôi ở trước cửa tiệm, trong lòng tôi lại dâng trào một cảm xúc phấn khởi thật đặc biệt, pha chút ngòn ngọt của kẹo, thêm chút vui vui.
Tôi bên ngoài nhăn nhó còn thô lỗ cộc cằn hỏi hắn đến làm gì, dù thừa biết câu trả lời, còn Ren hắn vẫn kiên nhẫn mỉm cười và nói hắn nhớ
tôi. Cả ngày, dường như hắn chỉ chờ đến buổi chiều để đến Tiffa đưa tôi
về.
Ren rảnh rỗi là thế, nhưng trái ngược với hắn, Ajita trong tình trạng làm ngày làm đêm, làm đến nỗi, Chito
phải khóc lóc với tôi cô nàng cảm thấy cô đơn đến thế nào, còn bảo tôi
mắng Ren, chửi bới hắn tại sao hắn lười nhác đùn hết việc cho anh, khiến anh không có thời gian ở bên cạnh nhỏ.
Ở điểm này, tôi hoàn toàn đồng ý với Chito. Ren nhà tôi trẻ con quá rồi.
Chito ngày nào cũng theo Ajita đến công ty làm việc cùng với anh,
thậm chí, có người còn bảo cô nàng là phu nhân kiêm thư kí của anh.
Ajita chỉ cười dịu dàng ôm cô vào lòng chứ không nói gì.
Những lúc như thế, cô cảm thấy, dù cho anh có tập trung làm việc thế
nào, chỉ cần những giây ngắn ngủi như thế, Chito cũng cảm thấy rất mãn
Hắn rời khỏi môi tôi… chậm rãi như tiếc nuối, rồi nửa quỳ nửa đứng
bên cạnh tôi, tay vẫn không buông tay tôi ra. Bây giờ tôi mới để ý, tất
cả mọi người xung quanh đều đang mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi đầy
kinh ngạc. Mấy đứa con nít ngây thơ không hiểu mô tê gì thậm chí còn
quay qua hỏi gia đình, khiến tôi rất muốn… lột cái mặt mình ra vứt xuống biển.
Mọi người ai cũng nhìn chúng tôi… ánh nhìn soi mói có, thản thốt có,
ngưỡng mộ có, nhưng phần lớn là khinh bỉ… vì ở đây rất nhiều người
trưởng thành. Suy nghĩ của họ đa phần rất cổ hủ và thực tế, tất nhiên
xem việc làm những chuyện như thế ở nơi công cộng rất là đáng khinh.
Ren cười nhạt:
– Không mắng anh à?
– Anh muốn bị mắng lắm sao? – tôi ngượng ngùng kéo vành nón xuống che bớt khuôn mặt, rồi ngồi dậy luôn – Đi chỗ khác thôi… Mau lên.
Tôi kéo hắn đi, trong khi toàn thể mọi người ở đó vẫn còn chưa hoàn hồn sau màn trình diễn gây sốc ban nãy.
…
Kéo hắn vào nhà hàng, tôi xoa bụng:
– Đói rồi, đi ăn thôi.
– Ừ. Dù sao cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi. – hắn nói rồi khoác vai tôi kéo đến bàn ăn.
Ren lịch thiệp kéo ghế cho tôi ngồi, trải khăn, chỉnh chén đĩa đâu đó xong xuôi mới về ghế đối diện ghế tôi.
Ren đưa menu cho tôi bảo tôi chọn món, nhưng mà… cái lười nó chọn ngay lúc này mà phát huy, tôi quẳng menu sang cho Ren:
– Anh chọn đi.
Ren gật đầu rồi gọi món, cơ mà toàn mấy món tôi thích. Cảm giác ngọt
như kẹo lại dâng lên, khiến tôi không thể kiềm chế nở một nụ cười.
– Tại sao ban nãy hôn em? – tôi nhếch mép, chống tay lên bàn hỏi tội hắn, sau khi người bồi bàn đi mất.
– Vì lúc đó em rất dễ thương. Anh ngồi cạnh ngắm em cả nửa tiếng mà em không hay biết gì cả.
– …
(Còn tiếp)