My Devil! Don&#39t Go

Chương 179 : Lục địa trung tâm

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Chúng tôi đến được lục địa trung tâm đã là chuyện của trưa hôm sau.



Xuống khỏi tàu, tôi càng phấn khởi khi biển ở đây thật xanh, thật

trong. Đứng ở cảng, tức là mực nước rất sâu, vậy mà tôi vẫn thấy được

đáy biển.



Tuyệt thật! Không hổ danh là trung tâm thế giới! Ren và Ajita đảm

nhiệm việc xách đồ đạc,… Dragon giúp hai người đó, còn tôi và Chito phụ

trách tìm khu nghĩ dưỡng trong bản đồ.



Đúng như tôi nghĩ, lục địa trung tâm rất sầm uất, người đông vô cùng, trên đường chi chít người và người. Kiến trúc nơi đây khác xa lục địa

phía đông, nhưng có chút thân quen, hình như trước kia tôi đã từng mơ hồ nhìn thấy điều này…



Trên đường đi, có rất nhiều người đột nhiên chạy ù ra chặn đường chúng tôi, vô cùng phấn khởi mời chào:



– Các vị là khách du lịch ạ? Xin mời đi lối này, tôi sẽ đưa các vị đến nơi phòng rẻ nhất.



– Mời đi bên này ạ…



Mọi người cứ tranh nhau nói, thậm chí chắn hết đường đi, tôi và Chito không biết phải làm sao cả thì Ajita đã lên tiếng:



– Xin lỗi. Chúng tôi có đặt trước phòng rồi. Phiền mọi người tránh ra cho.



Nghe xong câu này của anh, mọi người buồn thiu tản ra hết. Chúng tôi nhìn anh với ánh mắt cảm kích rồi đi tiếp.



Người càng ngày càng đông, tôi choáng ngợp trước mọi thứ. Theo bản đồ thì chúng tôi đang ở trong một công viên, đi qua công viên này thêm một đoạn là đến khu nghĩ dưỡng đó rồi.



Ở trung tâm công viên có một bồn nước rất lớn, dòng nước lấp lánh

phun lên trời cao như đang nhảy múa, từ xa xa, tiếng nhạc vọng đến…



Tôi… tôi lại thấy rất quen, cảm giác như nơi này tôi đã từng đến…



Ren liền mỉm cười dịu dàng, hắn thậm chí không quan tâm đến việc,

toàn bộ ánh nhìn của phụ nữ trong công viên đều đang bị hút đến cái răng khểnh duyên duyên kia, ghé sát tai tôi nói:



– Em có thấy quen không?



– Có. Lạ thật đấy! Rõ ràng em chưa bao giờ đến đây.



– Anh đã đưa em đến đây rồi. – hắn nói rồi cười đầy ẩn ý – Lần trước

lúc anh sang đây làm việc, anh đã dùng phép thuật đưa tiềm thức của em

đến đây… vì anh nhớ em không chịu nổi.



– … – trước lời nói đầy mật ngọt như vậy, tôi chỉ biết nổi da gà. Tôi vòng tay sang ôm cánh tay hắn. Ren đưa hết va li sang tay còn lại rồi

chầm chậm vừa rảo bước đi vừa xoa đầu tôi.



Thì ra giấc mơ đó là có thật.



Khu nghĩ dưỡng chúng tôi ở thật ra cũng chẳng có gì khác biệt so với

mấy khách sạn năm sao ở lục địa phía đông. Tôi tự khi nào từ một con bé

ngày nào cũng phải chịu đói chịu rét trở thành ‘tiểu thư thứ thiệt’ như

thế này, đến những chỗ sang trong thế này mà tôi không còn thấy lạ lẫm

nữa.
– Ừm… mọi người ở đây chờ một chút, em đi tìm nhà vệ sinh. Đột nhiên đau bụng quá… chắc em ăn hơi nhiều.



– Là quá nhiều. – Dragon khoang hai tay trước ngực, trên miệng vẫn ngậm xiên xúc xích nướng.



– Hừ. – tôi chỉ kịp liếc nó một cái rồi xách dép chạy đi mất.







Một khoảng thời gian sau đó.



‘Cạch’ _ tôi mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài với nụ cười tươi tắn

như vừa trúng số. Ai đi ngang cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. Tôi

thẹn thùng cúi đầu chạy đi tìm mấy người bọn họ. Đột nhiên, gương mặt

quen thuộc kia lại rơi vào tầm mắt tôi.



Bà chị đó… lại nữa! Tại sao tôi lại gặp phải chị ta hoài như vậy?



Chuỗi kí ức đau thương lại ùa về. Từng lời từng chữ chị ta nói, cái

cách mà chị ta đối xử với tôi, có chết tôi cũng không thể quên được.



– Yuki! Mau đi phơi cái đống này cho tao.



– Dạ. – tôi lí nhí đáp lời.



– Sao mày còn ngồi đó? Mau đi nhanh lên.



– Em đang chép bài giúp chị mà. Chép xong em sẽ đi phơi.



– ‘Bốp!’ Còn dám cãi lời tao? Mày có mau đi phơi hay không? Hay mày

đang trốn việc?! Chép có mỗi mấy trang tập mà rị mọ mãi không xong. Mày

đang cố tình chọc điên tao hả?



– E… em đi ngay đây.



– Yuki! Đưa cái đó cho tao.



– Đây ạ.



– ‘Bốp!’ Đồ ngu! Tao bảo là cái kia chứ không phải cái này! Đi lấy cho tao nhanh lên.



– V… vâng.



– Yuki! Mày nói thử xem tao đánh chửi mày như vậy có sai hay không?

Mày còn dám đi mách mẹ? Mày muốn tao bị đòn chắc? Con mất dạy! ‘Bốp…

bốp…’ – cán chổi liên tiếp đáp lên người tôi. Tôi nằm co ro một góc,

toàn thân đầy vết bầm tím, từng thớ da thớ thịt trên người tôi đều đau

đớn đến sắp chết đi.



– Em không có mà! Em không có mách! Là hôm trước chị đang đánh em thì mẹ tình cờ trông thấy! Em không có mách mà! Chị tha cho em!!



(Còn tiếp)