My Devil! Don&#39t Go

Chương 180 : Bình minh

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Hình ảnh hiện về giống như một thước phim chiếu chậm trong đầu tôi…

chính xác hơn là giống như một cơn ác mộng không dứt. Chỉ cần lơ đãng

chạm vào thì chúng sẽ ùa về như cơn lũ, không thể nào kiềm chế được.

Tháng ngày đó… là tháng ngày tôi thấy đau khổ nhất, cũng chính là tháng

ngày ấm áp nhất thuở ấu thơ của tôi.



Đầu tôi nhói đau, giống như có một chùy lớn nện vào thật mạnh… thật

mạnh… liên hồi không dứt. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi vội vã nấp vào

bóng cây, nhìn chị ta đi cùng đám bạn lẫn trong dòng người đông đúc.



Quả thật là chị ta rồi…



Sau bao nhiêu thứ chị ta làm với tôi thì bây giờ, chị ta có thể nở nụ cười hạnh phúc đó ư?



Thế giới này quả thật bất công. Có những người phải miệt mài, kiên

trì, chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể chạm tay vào niềm vui bé nhỏ.

Trong khi đó, loại người như chị ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng trong

miệng, còn chẳng biết cay đắng là gì.



Chân tôi mềm nhũn. Cả người tôi đổ vào gốc cây.



Tôi lúc này phải kiềm chế lắm mới không ngã vật ra đất. Cổ họng tôi

khô rát, còn có cảm giác như bị hàng ngàn mũi kim chích vào tê liệt.



Đột ngột chị ta tạm biệt đám bạn, quay người hướng thẳng về phía tôi.



Tôi nấp hẳn vào trong bóng tối, đứng sau gốc cây, nín thở chờ đợi.



Không lẽ chị ta phát hiện ra tôi rồi? K… Không phải chứ!



Lại một lần nữa, tôi lại chờ chị ta đến bên mình, với một trái tim

đau đớn… với một thần kinh căng như dây đàn. Lần cuối cùng là khi nào

rồi nhỉ…



Tôi nấp trong tủ quần áo, toàn thân trày xước chảy máu khắp nơi.



Lúc đó, tôi đã nghĩ quả thật chị ta không phải là một con người. Bình thường bắt nạt tôi, hôm nay mẹ ra khỏi nhà, chị ta lại đem bạn về nhà

cùng nhau bắt nạt tôi.



Bạn chị ta nhìn tôi với ánh mắt đê tiện rồi tất cả nhảy xổ vào cắt

tóc tôi, cào vào làn da vốn rất chai sạn của tôi, họ còn đập vỡ bình hoa rồi quăng những mảnh vỡ về phía tôi. Tôi hốt hoảng bỏ chạy, chui vào tủ trốn, mà toàn thân rét run lên.



Qua khe cửa, giọng nói dịu dàng của chị ta rung lên, như đâm thẳng vào ruột gan tôi:



– Bé Yuki ngoan đang ở đâu nào? Ra đây với chị đi. Chị sẽ mua kẹo cho em.



Mấy lần trước, khi bạn chị ta đến đây, tôi toàn nấp vào tủ cho đến

khi mẹ về, chịu đựng sự căng thẳng đến tột cùng, khi bên ngoài vang lên

tiếng sột soạt, chỉ cần mẹ về, mẹ về thôi, tôi sẽ được cứu… Tôi co

người, lấy hai tay bịt chặt miệng, nín thở, không dám phát ra một tiếng

động nhỏ, dù là tiếng tim đập.


– Tại sao anh lại lấy cái này?



– Ừ. Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc. – Ren nói với vẻ mặt vô cảm, tuy

biểu cảm có vẻ trống rỗng, nhưng trong ánh mắt đó, tôi cảm thấy có một

sự quan tâm thầm lặng, rất cháy bỏng, nhưng vô cùng kín đáo.



– Ồ.



Tôi chỉ có thể gật đầu rồi đặt bàn tay mình trong tay hắn, để mặc Ren kéo tôi ra biển.



Mặt trời nào mà mọc lúc bốn giờ sáng như thế này chứ? Tên này… rõ có vấn đề!! Trời thì lạnh mà mặt trời không thấy đâu.



Chúng tôi ngồi trên một tảng đá cao, sóng biển rì rào cuốn trôi mọi phiền muộn.



Ren từ đâu đem ra cái khăn, trùm lên người tôi, rồi vòng tay ôm lấy

tôi từ phía sau, hai chân hắn áp sát hai bên người tôi, vô cùng ấm áp,

vô cùng bình yên.



– Chúng ta phải chờ một tiếng để ngắm mặt trời mọc? – tôi nhíu mày

quay đầu, bắt gặp ánh mắt Ren không hề nhìn về đường chân trời xa xa mà

chỉ chăm chú nhìn tôi.



– Anh vốn dự định khoảng thời gian này chúng ta mới từ chợ đêm đi

sang đây… không ngờ… lại phải về sớm nên… thời gian anh tính toán có

chút… bị hố. – hắn bối rối gãi đầu. Nhìn khuôn mặt đáng yêu không tả

nổi.



– … – tôi không nhịn được khẽ nhoẻn miệng cười. Ren thở phào ra mặt.



– Thôi thì tới sớm một chút, ngắm sao cũng không tệ. – hắn nói rồi chỉ chỉ tay lên trên đầu tôi.



Tôi vô thức ngước nhìn theo ý muốn của hắn… phải công nhận, bầu trời ở đây như trong suốt, hàng ngàn vì sao lung linh lấp lánh, xen kẽ nhau

chiếm lĩnh bầu trời.



Tôi ngẩng đầu, nên cả người hơi ngả về sau, Ren liền kéo tôi tựa hẳn vào người hắn.



– Dựa vào người anh cho đỡ mỏi.



Tôi ngoan ngoãn ngã người vào bờ ngực rắn chắc của Ren, thả ánh mắt về dải ngân hà xa xa.



Vài phút sau, Ren lại nói:



– Lâu quá đi mất! Thôi em ngủ đi. Anh sẽ gọi em dậy khi mặt trời lên.



– Thôi không cần đâu. Em không có thấy buồn ngủ. – tôi đáp như đúng rồi. Thật ra là chém thôi. Mắt tôi sắp tịt lại đến nơi.



– Không cần phải dối anh. Anh còn không hiểu em à? Ngủ đi. Anh sẽ bên cạnh em. – hắn nói rồi mỉm cười, khẽ nhắm mắt, hôn lên trán tôi, rồi

kéo tôi vào lòng ôm chặt.



(Còn tiếp)