My Devil! Don't Go
Chương 181 : Cầu hôn
Ngày đăng: 18:24 18/04/20
Khi tôi tỉnh dậy, bầu trời bắt đầu có những vệt sáng đầu tiên, mọi
thứ mờ mờ ảo ảo. Làn sương dày lạnh lẽo càng khiến mọi vật thêm huyền
bí.
Ren vẫn ôm chặt tôi trong lòng, hơi thở nhè nhẹ phả trên đầu tôi,
nhịp tim trầm ổn cũng thật bình yên. Bên cạnh Ren, là một bầu trời hạnh
phúc!
Hắn đột ngột cúi xuống, khẽ cười hỏi:
– Tỉnh rồi à?
– Ừ.
– Đúng lúc anh định gọi em dậy mà không biết phải làm thế nào vì con
heo nhà anh chỉ giỏi mỗi việc ngủ. – hắn vẫn cười, đưa mắt về phía
trước.
– Cái…
– Mau đứng dậy, anh cho em xem cái này. – Ren nói rồi không để tôi
kịp phản ứng đã kéo phắt tôi dậy, ánh mắt hắn để lộ rõ vẽ khó xử và
không bằng lòng – Ừm… em lấy trượng ra đi.
– Để làm gì cơ?
– Thì anh bảo lấy đi mà. – hắn cứ mè nheo, tôi mới gật đầu.
– Được rồi… – sau đó, trên tay tôi xuất hiện cây quyền trượng pha lê lấp lánh.
– Vậy… bay lên thôi.
…
Chúng tôi bay lên một độ cao nhất định… tầm hai mươi mấy mét, thì mặt trời phía xa xa càng ngày càng rõ, những tia sáng nhàn nhạt như thể bầu trời có vết nứt vậy.
Mặt trời trông thật khổng lồ, từ từ nhích lên. Mãi nhìn mặt trời với
mắt chữ O mồm chữ A, tôi không để ý hắn đang điều khiển cho chúng tôi
rời khỏi bờ. Chúng tôi hiện tại đang ở ngay trên biển, xa bờ tầm một
trăm mét gì đó.
Ren đột nhiên siết lấy eo tôi, thì thầm cùng với tiếng gió:
– Mau nhìn xuống biển.
Lúc này tôi mới để ý, cả một vùng biển rộng lớn dưới chúng tôi bị
đóng băng lại. Bên dưới lớp băng là hàng triệu những cánh hoa hồng bị
vùi xuống nước, kết lại với nhau tạo thành một dòng chữ khổng lồ “BÂY
GIỜ EM MUỐN CƯỚI ANH HAY BAY THẲNG XUỐNG DƯỚI?”
– …
Tôi cũng không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào?
dậy.
– Thay quần áo rồi đi ăn tối nào. – tôi mỉm cười, liếc mắt vào bên trong nhìn thấy Ajita đang khoác áo sơ mi lên người.
– Được rồi, hai người chờ một lát nhé. – nghe tôi nói vậy, cô nàng tỉnh cả ngủ.
…
Chúng tôi tản bộ đến một nhà hàng gần đó. Đêm xuống, dòng người ngày một tấp nập.
– Lục địa này thích thật, chẳng bù cho phía Đông chúng ta. – tôi nghe thấy Draogn lẩm bẩm.
Nhà hàng chúng tôi ăn là một nhà hàng khá nổi tiếng, chẳng biết Ren
hay Ajita đã đặt trước, chúng tôi được người phục vụ đưa lên tầng hai,
nơi có cảnh khá ấn tượng với bàn ghế trang trí theo lối huyền bí đỏ đen
là hai màu chủ đạo, thảm lông màu đỏ và ghế được bọc bên ngoài bằng
nhung êm ái.
Dùng bữa xong, tôi bảo muốn vào nhà vệ sinh nên mọi người chờ ở bên
ngoài. (chị này cứ thích vào nhà vệ sinh một mình cơ, lần nào cũng có
chuyện mà không biết sợ là gì)
Vừa bước vào trong, tôi đã giật mình đến mức toàn cơ thể co lại, không thể cử động… cả miệng cũng ú ớ không phát ra tiếng.
Chị ta… là chị ta… Risa…
– Yuki à,… ha ha… Yuki,…
Giọng chị ta gọi tên tôi lúc nhỏ không ngừng dội vào bộ não khiến tôi choáng váng.
Đã bảo mày như thế nào hả, chẳng phải đã nói nếu lần sau còn gặp lại
chị ta thì không được yếu đuối như thế này cơ mà! Mạnh mẽ lên… nhất định phải mạnh mẽ lên. Nếu tôi không đối mặt với quá khứ thì cả đời này
không bao giờ tôi có thể xóa bỏ sự sợ hãi này!
Chẳng lẽ cả đời sau này mỗi khi tình cờ gặp chị ta ngoài đường, toàn thân tôi lại run rẩy như thế này thì thật không đáng!
Risa đứng trước gương, lấy son thoa thoa, rồi bặm môi, sau đó cười
khả ố. Chị ta chỉ có một mình. Tôi quay người bước vào trong. Lúc trở
ra, Risa đã đi mất.
Tôi thở hắt ra, xả nước lạnh vào bàn tay. Đến giờ nó vẫn còn run cầm
cập. Quá khứ của tôi và chị ta, có lẽ đã trở thành một vết sẹo thật sâu
trong tim tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể lành được.
Chỉ là, khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tay tôi bị túm chặt, siết
mạnh đến mức tôi có thể cảm thấy xương bên trong kêu lên cái rắc. Người
đó đứng tựa sát vào tường nên từ nãy đến giờ tôi không hề phát giác.
Tôi giật mình nên không kịp phản ứng, đã bị người phụ nữ trước mặt
lôi vào một góc khuất. Chị ta… Risa ép tôi vào tường, trên mặt là một nụ cười không thể nào đáng sợ hơn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tột độ… như thể món đồ chơi của chị ta đã trở về.
(Còn tiếp)