My Devil! Don&#39t Go

Chương 183 : Risa

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Tôi khẽ nhìn chị ta, tay níu lấy vạt áo bà tỏ vẻ sợ sệt. Mẹ liền mỉm cười với tôi, sau đó quay sang chị ta:



– Đây là con gái của ta. Risa, hai đứa làm quen với nhau đi.



– Chào chị Risa.



– Ờ. – chị ta đáp hờ hững, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt qua tôi, đi thẳng sang cầu thang dẫn lên tầng. Đột nhiên mẹ nói…



– Từ nay con bé sẽ ở cùng với chúng ta.



– Cái gì cơ? – giọng hét kinh dị của chị ta vang lên từ trên tầng, gần như mọi ngóc ngách trong cái làng này đều có thể nghe thấy được, tiếng chân nện uỳnh uỳnh khiến trần nhà

có chút run rẩy, giọng nói ngày càng gần, dường như chị ta đang xuống –

Mẹ nói lại xem!



– Mẹ nói là con bé sẽ ở cùng với chúng ta. – mẹ cười hiền xoa đầu

tôi. Tôi bứt rứt trong lòng, cảm thấy hạnh phúc nhỏ nhoi của mình có

nguy cơ tan thành mây khói, nhưng không thể vì sự ích kỉ của mình mà gây ra cãi vã giữa mẹ và chị Risa.



– Không cần đâu ạ!/ Không được! – tôi và chị ta gần như nói cùng một lúc.



Tôi và mẹ ngoảnh đầu, thấy chị ta đang đứng ngay cạnh cầu thang, nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa, như muốn nhào đến xé toạc tôi ra vậy.



Lúc này, chị ta mới chú ý đến bộ quần áo trên người tôi, lại xông đến gào lên:



– Ai cho mày lấy cái áo đó của tao? Trả cho tao con nhỏ ăn cắp!



Vừa hét chị ta vừa kéo cái áo. Tôi hoảng sợ lùi lại phía sau.



Từ nhỏ đến giờ lớn lên trong sự đùm bọc của Ren (Ajita), tôi chưa bao giờ chạm phải… loại người hung dữ như thế này. Bây giờ mới thấy, con

người thật đáng sợ… nhất là những người dễ dàng đánh mất lý trí như chị

ta.



Khuôn mặt hung dữ của chị ta khi lần đầu gặp mặt, tôi mãi mãi không thể nào quên được.



Sau khi gặp Risa, chuỗi ký ức đau thương của tôi lại bắt đầu. Chị ta bắt nạt tôi, kéo bạn đến ăn hiếp tôi.



Mỗi ngày đối với tôi là địa ngục… chỉ là mỗi tối khi được nằm chung

giường với mẹ, tôi mới cảm thấy bình yên. Mẹ không phải là không hiểu

tính cách con gái của mình, bà rất nhiều lần khuyên con, cũng đã bảo tôi đến chỗ làm việc cùng với bà, không để tôi và chị ta cùng nhau ở một

mình. Nhưng tôi lại từ chối… tôi có đi theo cũng chỉ làm mẹ thêm vướng

bận mà thôi. Thà rằng tôi ở nhà nấu ăn chờ mọi người cùng về.


Tại sao… tại sao trên thế gian này có những người sinh ra đã đắm mình trong hạnh phúc mà không biết hưởng thụ, những người được yêu thương

che chở, nhưng không biết quý trọng…?



Risa đứng trước tôi lúc này, chỉ đưa ánh mắt vô cảm nhìn dòng nước mắt trên má tôi, cả đôi môi khô đến nứt nẻ, khẽ nhếch môi:



– Mày đừng có ở đó vờ vịt làm gì. Trước kia mày tỏ ra tốt bụng trước

mẹ không phải chỉ để mẹ thương yêu và cho mày tá túc lại nhà tao hay

sao? Bây giờ bà ta chết rồi, căn nhà này thuộc về tao. Tao yêu cầu mày

rời khỏi đây ngay lập tức. Còn tiền mẹ tao để lại, bà ta có dặn là bả để ở đâu hay không?



– Chị thôi đi. Tiền tiền gì chứ? Mẹ mất rồi, mà thứ duy nhất chị nghĩ đến là tống cục nợ là tôi ra khỏi nhà, lấy hết tiền đi ăn chơi có phải

không? Chị có biết trước khi ra đi, mẹ đã lo lắng cho chị đến cỡ nào hay không? Mẹ còn dặn tôi phải…



– Tao không cần đâu. Mày cút ra khuất mắt tao! Tiền trên người mày có bao nhiêu để lại hết cho tao! Cút đi.



– Được. Tôi chẳng thèm một đồng nào đâu. Tất cả để lại hết cho chị… tôi chỉ muốn nói một câu…



– …



– Nguyện vọng của mẹ… là trong tương lại chị sẽ sớm tỉnh ngộ, chị có

thể kịp thời làm lại cuộc đời… chị có thể… không phá hỏng công nuôi

dưỡng của mẹ… và không phụ lòng tin tưởng của bà ấy.



– Đó là câu cuối cùng em nói với chị ta. Sau đó em xách hết đồ đạc đến The East… cũng là cái ngày đầu tiên em gặp anh…



Kể ra hết, cứ nghĩ tôi sẽ lại tự mình dằn vặt, sẽ tự mình rơi vào hố

đen ngày càng lan rộng dưới chân mình… nhưng không ngờ nói ra rồi lại

không đau đớn như tôi tưởng. Có lẽ thời gian đã tôi luyện tôi trở thành

một cô gái mạnh mẽ hơn trước…



Ren ngồi cạnh tôi, hắn không nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt tôi vào lòng.



Giọng hắn gần như run rẩy, giống như đang cố kiềm nén một cái gì đó,

chỉ là qua cái siết thật chặt, tôi có thể cảm nhận được, không chỉ giọng hắn run mà cả người hắn cũng đang run lên từng cơn:



– Em làm tốt lắm… em rất mạnh mẽ… Yuki của anh. Em làm rất tốt… rất tốt…



(Còn tiếp)