My Devil! Don&#39t Go

Chương 188 : Chito và ajita

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Chap extra đầu năm như đã hứa đây Happy New Year everyone ~~~~



Lời kể của Chito



Bao nhiêu tình tiết chính thì Yuki của tôi đã kể hết rồi, tôi đành

ngậm ngùi nói về mối tình của mình vậy… nên chap này hoàn toàn là của

chúng tôi nhé.



Từ khi mới thích Ajita, ngày nào tôi cũng chìm trong tưởng tượng,

nhìn người ta bên nhau mà tưởng tượng đến một ngày nào đó, mình cũng sẽ

được cùng anh sánh bước trên đường, còn thân mật nắm tay như tình nhân.

Cả ngày đối với tôi ngập tràn niềm vui. Chỉ cần thấy bóng dáng của anh

ấy ở đâu đó trong trường, tôi liền dõi mắt theo, còn lén lén lút lút

chạy theo ngắm nhìn anh.



Chẳng hiểu từ khi nào mà tôi lại thích anh đến dường này chứ, trong khi rõ ràng bởi vì Kurai mà tôi sợ yêu.



Lần đầu tôi gặp anh, ấn tượng đầu tiên của tôi về anh chính là một

người đàn ông chững chạc và nam tính, lại rất ôn hòa và tốt bụng… nói

chung là bao nhiêu đức tính tốt cứ tập trung hết vào anh. Tôi vẫn cứ tự

nghĩ, không có người nào có thể toàn vẹn đến vậy, nên ánh mắt tôi lúc đó vô thức cứ tìm Ajita… mãi rồi yêu luôn người ta từ khi nào không hay.



Anh ấy lúc nào cũng thật ôn nhu, tính tình hiền hòa, lại rất biết

chăm sóc, nhiều lần tôi thấy anh ấy dắt cụ bà qua đường, còn xách đồ

giúp người lớn tuổi nữa. Những lúc như vậy, tôi chỉ muốn chạy ù đến tỏ

tình với anh.



Tôi hào hứng kể hết cho Yuki nghe, về mối tình bé nhỏ mong manh của

tôi, tất nhiên khi cô nàng hết sức ủng hộ, tôi thấy rất vui… giống như

khi có người bên cạnh động viên bạn, suy nghĩ của bạn sẽ càng lạc quan

và tích cực hơn.



Thuở ban đầu tôi vẫn còn ngây thơ lắm, cứ nghĩ rằng mình mãi theo

đuổi người ta thì người ta cũng sẽ thích mình. Nhưng tôi lại mơ hồ nhận

ra người anh ấy luôn hướng ánh mắt về là Yuki… nhưng Yuki lại là người

bạn thân nhất của tôi.



Thật ra lúc đó tôi rất buồn, cũng rất tủi thân vì cô nàng duy nhất tôi xem là bạn thật thân lại chính là Yuki… Đau khổ như vậy, tôi không biết phải tâm sự với ai, chẳng lẽ lại đi nói hết cho Yuki? Mà hơn nữa, chuyện đau lòng

mà không thể nói ra, cứ giữ trong lòng sẽ càng đau khổ hơn cả.



Bao nhiêu lo lắng và bất an cùng lúc đè nén tôi.



Sau đó lại có một đống chuyện xảy ra.



Mỗi khi thấy anh nhìn Yuki với ánh mắt buồn bã đó, tôi càng đau lòng

hơn cả, nhưng chỉ biết đứng từ đằng xa nhìn chứ không dám nói gì, cũng

không thể an ủi anh, mà mở miệng ra động viên anh tôi càng không thể làm được.



Tôi ích kỉ như vậy đấy, chỉ muốn anh luôn ở bên cạnh và nhìn mỗi mình tôi mà thôi, nhưng ánh mắt anh thì làm sao tôi có thể quản lý?



Cảm giác này chính là cảm giác bất lực và xót xa. Nhìn người mình yêu phải đau lòng vì một người con gái khác, dù cho người đó có là bạn thân của mình đi chăng nữa thì sao mà không buồn được đây?



Tôi không hề ghen ghét gì với Yuki, chỉ có tự trách mình vì mình

không đủ can đảm nói ra tình cảm của mình, chỉ dám thể hiện nó một cách

lặng lẽ mà thôi.



Dù ánh mắt Ajita vẫn luôn hướng về Yuki, nhưng anh ấy lại đối tốt với tôi, như thể tôi mới chính là người mà anh quan tâm nhất trên đời, thậm chí còn ân cần chu đáo hơn cả gia đình của tôi.



Những lúc đó, thay vì cảm thấy hạnh phúc thì tôi lại như sắp điên lên được. Dù ban đầu, khi nhận được sự quan tâm của anh như vậy, tôi quả

thật cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng sau đó phải tự mình trấn tĩnh mình.

Anh ấy làm như vậy không phải là vì anh ấy thích mình, anh ấy làm vậy

chỉ vì anh ấy là một người tốt mà thôi.



Thật nực cười, không phải cũng vì cái sự tốt bụng đó mà tôi chết mê chết mệt anh đó sao? Tôi còn có thể trông chờ cái gì nữa.



“Đừng đối xử tốt với tôi nữa. Đừng thương hại tôi nữa. Đừng ở bên tôi vào những lúc tôi yếu đuối nhất… tôi không… không thể kiềm nén tình cảm của mình nếu anh cứ như vậy…”



Tôi cứ nghĩ đây sẽ mãi là tình đơn phương, nhưng thật không ngờ có

một ngày anh lại đáp trả tình cảm của tôi. Chỉ là có chút mất thời gian

mà thôi. Đừng nghĩ tôi chảnh nhé! Chả là tôi vui đến nỗi không biết phải diễn đạt như thế nào hết!



Cái ngày mà anh tỏ tình với tôi, tôi vui đến chết đi được. Tối hôm đó về phòng ngủ, khuôn mặt anh, giọng nói của anh lúc đó cứ mãi vang vọng

trong tôi.



Tôi… phải nói sao nhỉ? Hình như dùng từ bấn loạn là đúng nhất.



Tôi nằm trên giường mạnh bạo lăn qua lăn lại, bao nhiêu gối và gấu

bông bị tôi cấu xé nắm quăng tới quăng lui, tay quơ quào, chân đạp loạn

xạ… đến nỗi chiếc giường nó hoảng hốt kêu cót két như kêu cứu.



Tối đó… tôi cứ nằm cười một mình như con bại vậy… đến nỗi sáng hôm

sau khi tỉnh dậy, quầng thâm đen xuất hiện trên mặt tôi rõ như lấy mực

đen tô lên. Thật thảm hại…


Tờ lần này tiếp tục có hai chữ: “Đi thẳng.” cùng với mũi tên màu đỏ

ban nãy, ở bên góc lại đánh một chữ số nhỏ, phía sau được tô đỏ hoàn

toàn. Tôi ngờ ngợ, chạy lại cái cây ban nãy giật tấm giấy kia ra khỏi

sợi dây, rồi quay lại chỗ ban nãy tiếp tục đi thẳng theo chỉ dẫn.



Cứ đi được một đoạn, tôi lại thấy một mảnh giấy nhỏ, không biết là đã nhặt được bao nhiêu mảnh rồi, chỉ là mỗi mảnh lại có ký tự và ký hiệu y hệt, chỉ có con số nhỏ màu đỏ ở góc giấy và hình ảnh ở mặt phía sau là

khác nhau.



Đi một lát, cây trở nên nhiều hơn, tán lá dày hơn, nơi đây giống như

rừng vậy, ánh sáng mặt trời yếu ớt dán lên cỏ những tia nắng cuối ngày.

Từ khi cây trở nên nhiều hơn, đi thêm một đoạn nữa, tôi gặp một cây cầu.



Băng qua cây cầu đó là một khoảng sân lớn, trong đó có một căn nhà

hai tầng thật to… nói đúng hơn là, từ vị trí của tôi thấy được hai mặt

của căn nhà. Tường lát đá xanh rất đơn giản nhưng đầy nghệ thuật.



“Nhà gì mà xây xéo xẹo, đã vậy cửa còn nằm khuất bên kia, đúng là kì quái!”



Tôi để ý thấy trên bức tường lớn có đánh rất nhiều số. Một ý nghĩ

sượt qua trong đầu tôi. Tôi nắm chặt sấp giấy trong tay, tiến đến đứng

trước bức tường đó, bắt đầu đặt tờ giấy lên tường, quay mặt chữ vào

trong tường, mặt hình ra ngoài, sao cho chữ số trên tường khớp với chữ

số trong mảnh giấy.



Một lát sau, tất cả những mảnh giấy trên tay tôi đã hoàn toàn được

dán lên. Tôi lùi ra xa một chút để có thể quan sát một cách bao quát

hơn.



Nền vàng của mảnh giấy nổi bật trên nền đá xanh, còn dòng chữ màu đỏ lại càng đối lại với màu vàng đó.



“EM CƯỚI ANH NHÉ CHITO!”



Bên dưới lại có dòng chữ nhỏ hơn: “Ren”



(Để Mi nhắc lại chứ sợ các bạn không nhớ nhé =] tên thật của Ajita là Ren)



Tim tôi đập thình thịch, toàn thân nóng lên. Dù biết là anh ấy đã lên kế hoạch trước để hôm nay cầu hôn tôi nhưng tôi vẫn không khỏi thấy xúc động và hạnh phúc, cảm giác lúc này giống như đang ngậm kẹo bông gòn,

từ từ tan ngọt trong miệng…



Một tiếng bùm lớn vang vọng khắp nơi. Pháo hoa từ phía sau căn nhà

bắn lên. Tôi giật mình, lúc này mới nhận ra trời đã tối, tôi đã tốn rất

nhiều thời gian để dán hết thảy những mảnh giấy lên tường.



Pháo hoa tỏa ra lung linh màu sắc, vô cùng rực rỡ. Tôi cười toe chăm

chú ngắm nhìn, và tiếng pháo nổ quá lớn choáng hết tai tôi, nên tôi

không để ý phía sau đang có người đến gần.



Một lát sau, khi pháo hoa đã chấm dứt, với quả cuối cùng tỏa ra thành hình trái tim màu xanh cực lớn, đã là vài phút trôi qua.



Tôi nghe tiếng cỏ sột soạt sau lưng liền quay lại nhìn theo phản xạ.



Ajita đứng cách tôi một đoạn, vẫn là bộ quần áo ban sáng anh mặc, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy anh đầy nam tính.



Anh cầm trên tay đóa hoa hồng rất lớn, bên trong có một chiếc hộp màu đen. Anh tiến gần tôi, đưa hết một lượt cho tôi, khẽ cười:



– Cưới anh nhé.



– Vâng.



Cảm giác của tôi lúc này là thế nào nhỉ? Cơ mà hình như lúc đó khuôn

mặt của tôi rất là khó coi a. Méo mó đủ kiểu… chỉ vì quá hạnh phúc.







Cuộc sống có rất nhiều điều kì lạ, mà bạn hoàn toàn không thể biết trước được tại sao nó lại xảy ra và nó sẽ xảy ra vào thời điểm nào.



Thậm chí việc bạn đi lướt qua một người xa lạ trên đường cũng để lại

một ý nghĩa nào đó… thật sâu xa, mà có lẽ cả đời này bạn cũng không phát hiện ra. Ví như cuộc gặp gỡ giữa bạn và một người nào đó hết sức bình

thường, nhưng nó sẽ trở thành gốc rễ để sau này cả hai có thể phát triển mối quan hệ. Có nhiều thứ bạn không hề để ý đến, nhưng nó lại rất ý

nghĩa.



Cuộc sống này rất đáng sống, mỗi một ngày nhàm chán của chúng ta nhưng có thể nó lại là ngày hạnh phúc nhất của người khác.



Lần đầu tiên gặp anh, tôi không ngờ có một ngày mình sẽ thích anh.



Khi bắt đầu thích anh, tôi không nghĩ mình sẽ yêu anh.



Khi tình yêu bắt đầu, tôi cứ nghĩ rằng cả đời này đó chỉ là đơn phương.



Khi chúng tôi quen nhau, tôi không tự tin nghĩ rằng cái ngày chúng tôi thật sự là của nhau sẽ đến.



Lúc đó… tôi còn chưa biết mọi thứ chỉ mới là bắt đầu, cuốn sách viết về chúng tôi vẫn còn chưa được mở ra.