My Devil! Don&#39t Go

Chương 74 : Tranh chấp

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


Kurai nhìn tôi với ánh mắt kì dị, khuôn mặt anh ta đen sì lại, không khí xung quanh căn phòng đột nhiên chùn xuống.



Tôi rùng mình… thì ra đây là cảm giác khi bị một ai đó chỉa ánh mắt sát thủ tới mình. Kurai đứng lên, chậm rãi tiến về phía tôi.



Ajita và Ren vẫn mặt lạnh như tiền đứng chắn giữa tôi và Kurai.



– Nếu anh dám làm gì bạn tôi, tôi thề sẽ giết chết anh. – Chito thở dài.



Kurai dừng lại, anh ta quay nhìn Chito:



– Anh sẽ không buông tha cho em.



Lời anh ta thì thầm như gió rồi biến mất.



Chito thở dài, tôi đến cạnh nhỏ, nghe tiếng cô nàng lầm bầm:



– Biết vậy ngay từ đầu không cần lén la lén lút vào làm gì, không ngờ anh ta lại dễ đối phó như vậy.



– Mau thu dọn quần áo đi. – tôi mỉm cười.



Chito và tôi tiến hành thu gom… núi quần áo. Chito có ba tủ và một phòng để quần áo… thật đáng sợ… cô nàng còn gom thêm vài kệ sách, và hàng chục chục con gấu bông.



Tôi và Chito mỗi đứa hai vali, Ren và Ajita mỗi người hai vali hai ba lô cái đeo trước bụng cái đeo sau lưng… nhìn tếu kinh khủng. Nhìn họ như những người đi di cư ý.



Bốn đứa tôi vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, mà chủ yếu là cả ba người họ ùa vào trêu chọc tôi. Ra đến sân trước, tôi giật mình khi nhìn thấy Kurai đang đứng đó, nắm tay một đứa bé, thấp hơn anh ta một chút, nhưng khuôn mặt đẹp trai khó đỡ (tất nhiên vẫn chưa thể bằng Ren và Ajita), với con mắt màu xanh, tóc hơi vàng.



– Kurai… Yokai… hai người làm gì…? – Yokai? Hình như đó là tên của đứa em trai Chito… thằng nhóc này cũng có chứng cuồng chị em gái, có vẻ không nặng bằng Kurai a.



– Tụi này không để em chuyển đi được. Như thế sẽ cô đơn lắm. – họ đồng thanh.



– Đừng khiến tôi phải phì cười. – Chito nhếch mép.



– Đi thôi. – Ajita nói, rồi đi cạnh Chito.


– Chết tiệt! Chẳng lẽ Ren và Ajita…??



Hai người họ bình thường có thiếu suy nghĩ thế này đâu! Chết tiệt thật!



– Mau đi tìm họ. – Chito thở dốc, vội vã quay người định chạy ra ngoài thì…



– Không cần. – chất giọng trầm ấm nam tính của Ajita vang lên. Tôi thở phào…vẫn còn tốt, cơ thể vẫn còn đầy đặn… không thiếu ngón tay bàn chân nào… nhưng mà thiếu mất một người.



– Ren đâu rồi?



– Chỉ quan tâm Ren thôi nhỉ? Anh buồn đấy nhé. – Ajita trẻ con cười với tôi.



– Đâu nào, chỉ là em hỏi vậy thôi.



– A… à… anh cảm động thật đấy! – Ren từ ngoài đi vào, nhìn tôi nhếch mép. Ừ thì biết anh đẹp trai rồi, làm ơn đừng khiến em chân tay bủn rủn nữa… làm ơn!?



– Hừ, Kurai và Yokai… hai người đó… – tôi nhíu mày nhìn Ren.



– Tụi anh xử lý xong rồi. – Ren hỏi, thấy chúng tôi im lặng thì cười – Sao thế?



– Xử lý là… là sao?! Ren… Ajita… hai người… đừng nói là… – Chito run rẩy ngồi phịch xuống ghế.



– Em đang nghĩ đi đâu thế? Chỉ là cảnh cáo một chút thôi. – Ajita nhẹ nhàng lại gần Chito xoa đầu nhỏ… nhìn ánh mắt anh dịu dàng thế này nhỉ!



Chẳng bù với Ren thật là… lần nào xoa đầu tôi xong cái mái tóc tôi cũng như một tổ quạ… à không… là tổ đại bàng luôn ý.



– Nhưng mà… – Chito vẫn nhướn mày khó hiểu.



– Đi thôi, đem quần áo đồ đạc của em sang nhà anh nào. – Ajita vừa nói vừa lướt qua nhỏ đến một đống va li đặt ở giữa phòng.



– Ơ… nhưng…



– Hửm? Dọn sang nhà anh hay anh dọn sang nhà em? – Ajita hỏi, với khuôn mặt mỉm cười dịu dàng hiền từ, không có chút ít gì là đe dọa, mặc dù ý nghĩ câu nói rất chi là hàm ý như thế.