My Devil! Don&#39t Go

Chương 75 : Nhà ajita

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


Cuối cùng Chito đành ngoan ngoãn nghe lời Ajita… dọn sang nhà anh ấy ở.



Tôi chỉ cười cười, xách va li lên.



Lúc này… tôi và Chito đều đã hoàn toàn quên mất việc hỏi xem… Yokai và Kurai đang ở đâu… và đã bị dàn xếp thế nào để Chito được tự do…?







– Lấy giúp anh ly nước. – Ren gác chân lên bàn, nằm dài ra sofa giọng đều đều.



– Tại sao em lại phải… – tôi trừng mắt, nhưng chưa kịp nói hết câu thì…



– Anh lười. – hai từ… ngắn gọn… đơn giản… xúc tích.



– Mặc anh.



– Anh khát. – hắn lải nhải, thấy tôi không phản ứng lại – Anh khát. Yuki à. – tôi lại bơ hắn – Yuki à, anh khát.



– Được rồi! Mệt quá! – tôi vùng vằng đứng dậy, rời chỗ ngồi êm ái ấm áp, dời mắt khỏi màn hình ti vi đang chiếu bộ phim tôi yêu thích. Vào đến bếp, tôi nhíu mày – Cái tên lười nhác còn thích sai vặt người khác… sao em lại thành một con nô tì thế này chứ? Anh có phải là con trai không vậy Ren? Chết tiệt mà, chẳng lẽ em hiền lành dễ ăn hiếp quá sao?



Tôi lấy cho hắn ly nước, giằn mạnh xuống bàn.



Hắn uống một hơi hết ly nước, đặt nó nhẹ nhàng xuống mặt bàn, hắn cười dịu dàng, cái răng khểnh duyên hơn bao giờ hết. Ren ngước nhìn tôi, rồi kéo tuột tôi ngã vào lòng hắn, giọng hắn trầm trầm:



– Hehe, nếu em cứ biểu hiện khuôn mặt đáng yêu đó thì anh vẫn muốn trêu em mãi.



– Hừm… chứ không phải anh lười à? – tôi xỉa hắn, tay huých nhẹ vào eo hắn.



Hắn siết nhẹ vòng tay, tôi bó ngối ngồi trong lòng hắn, cảm nhận lưng mình có hơi ấm lan tỏa, tim hắn đập thình thịch mà tôi còn cảm nhận được.



Mắt nhìn ti vi, mà có lẽ tâm hôn tôi đã bay đi đâu thỉnh kinh mất rồi!



Ren đúng là không làm gì được ngoài gây hại cho tôi mà.



– Em hỏi này. – tôi hơi ngã người vào hắn để gây chú ý.



– Gì?



– Mẫu con gái anh thích là gì? – đột nhiên tôi rất quan tâm đến vấn đề này.



– Giống em.


– Vui phết. – hai từ ngắn gọn lặp lại câu nói của tôi.



– Cái đầu anh ý. Buông ra đi. – tôi lườm hắn – Em mà ngã sẽ không để yên cho anh đâu.



– Làm gì được anh? Con người em vốn rất đơn giản, lúc nào cũng bị anh chơi lại. – Ren dùng tay đầy bọt xà phòng trét lên má tôi.



– Anh! Đồ chết tiệt! – tôi cười lớn hét lên, cúi xuống quệt một ít bọt trắng trét lại lên mũi hắn.



Ren và tôi cứ cười giỡn hò hét ầm ỉ trong phòng tắm, cuối cùng cả hai cùng ướt, và bẩn hết cả người.



Vừa lúc tôi và hắn xả nước lên quần áo thì có tiếng chuông cửa.



– Bây giờ làm sao đây? – tôi liếc hắn. Tại ai mà cả hai đứa cùng lâm vào tình trạng oái oăm này chứ?



– Anh ra mở cửa cho. – Ren phì cười với khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của tôi.



Hắn rửa sạch chân rồi bước ra ngoài, để mặc cái đầu, cả bộ đồ đầy xà phòng trắng.



– Ren?! Cậu làm cái trò gì thế? – giọng của khách vang lên… chính xác luôn là Chito.



– Vào đi. Nhiều chuyện. – Ren lạnh lùng đáp lại.



Ren lại vào phòng tắm giúp tôi với đám quần áo, Chito và Ajita đứng bên ngoài nhìn tôi cười cười:



– Hai người giống vợ chồng mới cưới thật.



– Hừ. Hai người qua đây làm gì vậy? Mỉa mai à? – tôi đạp mạnh cái áo… giằn mặt hai người đó.



– Sao tớ nỡ chứ! – Chito cười, nhảy luôn vào làm – Ren, cậu ra ngoài nói chuyện với Ajita đi. Tớ sẽ giúp Yuki.



– Ừm. – hắn gật đầu, vơ lấy vòi sen, xả nước từ đầu xuống chân, hoàn toàn đẫm nước rồi lấy cái khăn choàng quanh người, hắn quay sang Chito – Cám ơn.



– Lau khô để bệnh đấy! – tôi nhíu mày nhìn theo hắn.



– Vâng… vâng… – hắn búng trán tôi rồi bỏ ra ngoài.



– Vậy… hôm nay cậu sang nhà tớ có chuyện gì à? Giúp tớ giặt đồ hả? – tôi đùa.



– Ajita có vài vé mời đi biển, ba ngày hai đêm kể từ mai, đi chứ?



– Tất nhiên. Nhưng… khuôn mặt cậu sao lại đỏ thế? Có chuyện gì à?