My Devil! Don&#39t Go

Chương 94 : Chính là cái cảm giác đi vụng trộm bên ngoài sợ bị chồng bắt gặp

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


Tôi giả vờ ghi chép ly café của hắn vào giấy note, sau đó định quay đi, đã bị một bàn tay đặt lên eo. Tôi khó hiểu quay lại nhìn Ren.



Hắn cười khẩy:



– Em tên gì?!



– Anh làm cái trò gì thế? – tôi chau mày lườm hắn, gạt tay hắn ra, nhưng cánh tay còn lại của hắn đột nhiên luồn sang ôm lấy eo tôi.



– Anh là Ren.



– Anh tên gì cần tôi quan tâm không? Buông ra! – tôi lại đẩy hắn ra.



Nhưng vòng tay của Ren hơi siết lại, kéo tôi về phía hắn. Tôi không kịp phản ứng nên mất thăng bằng, lọt hẳn vào lòng hắn. Ren ôm chặt tôi, hắn thì thầm:



– Anh không thích tên đó.



– … – tôi im lặng.



Hắn hơi đẩy tôi ra, để giữa khuôn mặt tôi và hắn có một khoảng trống vừa đủ. Ren đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi, rồi áp lòng bàn tay lên má, kéo mặt tôi gần hắn… mọi động tác đều thật nhẹ nhàng và chậm rãi khiến tôi trở nên thật ngu ngốc. Không thể thuận theo hắn mà cũng không thể đẩy hắn ra, tôi bối rối chẳng biết làm gì, ngoài ngồi im cho hắn làm gì thì làm.



Hắn hôn lên trán tôi một cách dịu dàng, sau đó nhìn tôi trìu mến, ánh nhìn này khiến tôi thấy thật nhớ nhung. Tôi mím chặt môi suy nghĩ, hắn cọ mũi vào mũi tôi, nói:



– Anh sai rồi, anh xin lỗi. Chỉ là, anh rất tức giận, khi thấy em…



Tôi cười mỉm, không để hắn nói hết câu, đã chủ động vòng tay qua cổ hắn mà đặt lên môi hắn một nụ hôn… ầy… đúng là không thể nhịn được a! Khuôn mặt bối rối của Ren ban nãy rất là dễ thương… không đỡ nổi! Làn da trắng hơi đỏ lên vì ngượng, miệng chu chu ra… quyến rũ như thế, tôi không thể kìm nén!



Ren bất ngờ đến cứng đờ người, chẳng thèm đáp trả lại nụ hôn của tôi, dù để mặc cho tôi làm những gì tôi muốn. Hắn từ từ nhắm mắt lại… ầy cuối cùng thì tay nghề hắn truyền lại cho tôi cũng hữu ích. Nếu không, bây giờ tôi chẳng biết hôn hắn như thế nào để Ren có thể ngồi hưởng thụ thế kia.



Tiếng chuông reo lên đột ngột khiến tôi giật mình buông hắn ra, nhưng vẫn không thể đứng lên vì hắn còn đang giữ lấy eo tôi. Tôi nhìn vội ra cửa… ạch… thôi rồi… là Ryuu…



– Cho tôi một cafe đen đem về.



Ryuu quét ánh nhìn qua tôi một lượt rồi thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống ghế chờ… hơ… cậu ấy cũng là khách quen ở đây sao?



Cậu ta vốn lạnh lùng thế à?! Gặp bạn bè đang đi làm thêm cũng chẳng tỏ ra quen biết mà hờ hững thật.



Tôi véo vào tay Ren, hắn cũng không làm nũng, ngoan ngoãn lạ thường thả tay ra, tôi vào trong pha hai ly cafe một dùng ở đây, hai để mang về. Tôi liếc nhìn Ren, hắn đang lạnh nhạt nhìn Ryuu, còn Ryuu, cậu ta tỏ vẻ không hề quen biết tôi, nhưng từ đầu chí cuối cứ mãi nhìn theo bóng dáng tôi.
Tôi ra sân sau ngồi tựa lưng vào gốc cây, nhắm hờ mắt lại, định đánh một giấc thì có tiếng cỏ sột soạt cạnh bên.



Tôi mở mắt, hơi liếc sang bên, nhưng như là không có.



Ryuu lạnh lùng ngồi tựa lưng vào gốc cây, anh chàng cầm cuốn sách trên tay, nhìn từng trang một lật qua lật lại, không có vẻ gì là sẽ bắt chuyện với tôi.



Tôi cũng chẳng quan tâm, cho là cậu ta ngồi đó đọc sách. Đây là khu vực công cộng, mình suy nghĩ lung tung kẻo lại ảo tưởng.



Nhưng mà…



– Ryuu… này.



– Gì? – giọng cậu ta thốt ra nhẹ nhàng như lông hồng.



– Ừm… cái áo của cậu, tớ sẽ trả lại vào ngày mai nhé. Tớ đã giặt rồi và đang phơi ở nhà.



– Ừ. – cậu ta đáp rồi gập cuốn sách lại một cách lạnh lùng, tôi giật mình, cứ như cậu ta khó chịu với tôi vậy. Tôi đành ngậm miệng lại.



– Đừng để người khác đánh thức tôi. Nhờ cậu. – Ryuu nói giọng lạnh lùng rồi gối đầu lên cuốn sách, một tay của cậu ta nắm lấy cổ tay tôi – Cảm ơn.



Tôi trợn mắt nhìn bàn tay cậu ta đang yên vị trên cổ tay mình.



– Cậu… cậu… buông ra.



– Xem như trả tiền cái áo cũng được. Cứ giữ nó đi. – cậu ta nói giọng thều thào, như sắp gục tới nơi.



– Nhưng mà… Ryuu… không được. – tôi rụt tay lại, nhưng cậu ta xem ra đã ngủ mất rồi. Tôi có rụt tay ra cậu ta cũng chỉ cố gắng nắm lấy con tay út của tôi.



Cái tên này… sở thích kì lạ và quái dị, nhưng là người tốt.



Ren mà thấy cảnh này, thật không biết hắn ta sẽ hành hạ tôi tới mức nào cho bõ giận nữa. Cảm giác giống như mình vừa làm chuyện gì đó mờ ám kì quái lắm vậy.



Chính xác là đi vụng trộm bên ngoài sợ bị chồng phát hiện a.



(Còn tiếp)