My Devil! Don&#39t Go

Chương 95 : Tự tiện áp đặt người khác, chỉ có thể là đàn ông…!!!

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


Tôi cầm một con dao dính đầy thứ nhớt nhớt màu đỏ sẫm, với ánh mắt đầy căm hận. Toàn thân tôi như đang bùng cháy.



Trước mặt tôi là một xác người, vì ánh sáng quá yếu nên tôi không thể nhìn ra được đó là ai. Một bóng đen ập đến trước mắt tôi, cả người tôi cứng đờ lại, cứ như bị cái gì đó trói chặt. Tôi như một con thú hoang muốn gào lên, nhưng miệng cũng không thể mở ra…



Cảm giác như muốn bùng cháy nhưng cứ bị kiềm nén… tôi trở nên hoang mang.



– Yuki… Yuki! Cậu làm gì ở đây vậy?! — giọng của Chito kéo tôi ra khỏi một màu đen u ám.



– Aaaaaa!!! — tôi hét lớn, ngồi bật dậy.



Nhìn xung quanh, tôi đang nằm trên giường trong phòng y tế. Tôi thở dốc… cái cảm giác quái gở!!! Tại sao dạo gần đây, tôi cứ mơ thấy những thứ đáng sợ như vậy.



– Cậu làm cái gì vậy?! Không học lại vào đây nằm?! — Chito ngồi xuống cạnh tôi.



– Ban nãy có một bạn trai bế cô bé này vào đây nằm, còn dặn dò kĩ lưỡng không được để ai bắt nạt cô bé. Bạn trai à? — cô giáo ở phòng y tế nói.



(Lưu ý: cái trường to tổ bố này có tới vài cái phòng y tế, mà mỗi phòng là một giáo viên quản lý khác nhau, nên bạn đọc đừng thắc mắc tại sao Ajita lại không ngồi đây lườm lườm Yuki)



– Ryuu… sao?! — tôi lầm bầm.



– Hả? — nhỏ ngạc nhiên hỏi tôi.



– Sao cậu biết tớ ở đây?!



– Tình cờ, tớ đi ngang đây, thấy cậu.



Tôi im lặng… thật lá mất mặt!



Là người ta nhờ mình trông chừng giúp, còn tin tưởng đến nỗi vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay, trong khi tôi lại để làn gió hiu hiu đưa vào giấc ngủ.



Thật là… mất mặt!!! Quá là mất mặt mà!!!



– Cậu sao lại đau khổ thế? — Chito thương cảm nhìn tôi.



– Khuôn mặt tớ đáng thương vậy sao?



– Càng nhìn càng đán thương.



Thật thảm hại!







– Cảm ơn.



Ryuu nói thế… khiến sự ngượng ngùng của tôi dâng lên tột cùng…!!! Ôi… trời!




– Vậy chỉ cần khác lớp là được đúng không? — Ren nghiêng đầu hỏi… một câu rất chi là nguy hiểm.



– Anh định làm gì?



Ren không nói không rằng, buông tôi ra, hắn quay lưng đi thẳng.



– Ren! Ren! — tôi gọi với theo.



– Suỵt. — bà cô thủ thư cau mày nhìn tôi…



Quên béng đây là thư viện… mất mặt…!







Ren đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, hắn hiên ngang đạp cửa bước vào. Ông thầy hiệu trưởng hói lúc nào cũng cười xuề xòa thể hiện sự vui vẻ nhã nhặn, thấy Ren lập tức nghiêm mặt.



– Cậu… cậu… Ren…



– Ryuu WW A1, chuyển lớp cậu ta cho tôi.



– Cậu ấy đã đắc tội gì với cậu?



Ren không nói gì, chỉ trừng mắt.



– Dạ… vâng… vâng.



Tôi tròn mắt nhìn ông thầy răm rắp nghe theo lệnh của Ren… cái trò gì thế này?!! Ren là boss?!!



Ông thầy xanh mặt, lắp bắp:



– Cậu… cậu Ryuu, gia đình cũng góp tài sản rất nhiều cho trường… nên… nên nếu chuyển lớp thì…



– Vậy Yuki của WW A1, chuyển cô ấy đi. Chắc là không có vấn đề gì chứ?! — Ren nói cho một câu rồi lạnh lùng bỏ đi.



Tôi nghiêng đầu còn chưa hiểu gì… Ớ… Ren túm lấy tay tôi kéo đi một mạch, mặc ông thầy hiệu trưởng có thấy hay không… OMG!!!



Ren càng ngày càng tự tiện, chẳng thèm quan tâm gì đến người khác, mặc dù tôi và hắn đang cùng nhau dính vào tội lỗi… hắn tự nhiên thể hiện tội lỗi của mình không màng mọi người xung quanh…



Ren ơi là Ren…



Lại thêm một điển hình… đàn ông bây giờ chỉ toàn tự tiện áp đặt người khác.



(Còn tiếp)