My Devil! Don&#39t Go

Chương 97 : Ngủ ở khách sạn khác gì với kí túc xá?

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


“Leng keng…”



Là tôi vô ý hay vì lý do gì nhỉ?! Mẹ của Tokio là khách hàng thường xuyên đến tiệm mà tôi không hề hay biết? Thật kì lạ.



Ren đang nằm dài trong phòng thay quần áo… ngủ. Hắn mệt mỏi gì đây?! Suốt ngày ngủ, hèn gì da hắn đẹp vậy.



– Bác dùng gì ạ?!



– Cafe sữa, ít sữa một chút. – bà ấy cười đáp.



– Vâng, bác chờ chút. – tôi hơi cúi đầu rồi bỏ vào trong…



Nếu như tôi không lầm, thì từ khi ngồi xuống cái ghế đó, bà ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Hự… chẳng lẽ tôi lại phải điều tiết hành động bản thân từ trường học về tới nơi làm việc?! Tại sao đi đâu cũng bị người khác nhòm ngó? Bản thân cuộc sống của tôi vẫn chưa đủ phức tạp hay sao?!



Tôi thở dài, đừng nói bà ấy đến đây để Tokio không đến được? Là một bà mẹ hay là trẻ con thế này!?







Tôi và Ren trở về nhà khi trời đã tối đen. Trước cửa phòng chúng tôi là một hộp giấy khá lớn. Ren bê nó lên, còn tôi mở cửa cho hắn vào.



– Gì thế? Nặng không? Có phải bom không vậy?



– Đầu óc em sao lúc nào cũng nghĩ đến những thứ kinh dị!? – Ren nhíu mày nhìn tôi.



– Được rồi, đừng nhìn em với ánh mắt đó, em im ngay.



– Em nói cứ như…



Ren im bặt, tôi ngẩng nhìn hắn. Ánh mắt Ren đang dừng trên một biểu tượng được in trên thùng giấy… hình như nó chính là nguyên nhân khiến hắn đột nhiên ngừng nói.



– Em đi tắm trước đi, tí nữa nói chuyện sau.



Ren xốc mạnh cái thùng đem nó bước thẳng ra phòng khách. Tôi liếc nhìn biểu tượng ấy. Một con rắn hổ mang, đúng hơn là phần đầu, được cách điệu rất tinh tế, từng chi tiết một đều toát ra sự lạnh lùng nhưng vô cùng mạnh mẽ.



Tôi thôi không tò mò nữa, vơ đại khái cái khăn với bộ quần áo đơn giản mặc ở nhà.







Sau khi tôi tắm xong, đã không thấy cái thùng đâu nữa, cách cư xử của Ren cũng lạnh nhạt kinh khủng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?


– Hửm? – hắn nhướn mày quay lại nhìn tôi.



– Qua đây. – tôi hạ giọng..



Ren ngồi xuống giường cạnh tôi. Tôi đứng lên, lấy cái khăn tắm của hắn vò đầu Ren, nói:



– Để tóc ướt là không tốt.



– Cảm ơn. – chân mày hắn giãn ra, có vẻ dễ chịu hơn.



Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần jean đen, màu sắc đối lập khiến người hắn càng cao hơn, ốm hơn… dáng chuẩn khỏi bàn. Nước từ tóc hắn rơi xuống vai áo, khiến hắn trông…



– Gez… Hôm nay anh lạ quá. Có chuyện gì sao?!



– Không… Không có gì.



– Anh còn định đi đâu vậy? – tôi nhẹ nhàng lau tóc cho Ren, tôi có cảm giác hắn hơi dụi đầu vào tay tôi… đúng hơn là qua một lớp khăn bông dày.



Ren nói nhỏ:



– Bar… ở tầng dưới.



– Ừm.



– Không đòi theo à?



– Em biết anh đang khó chịu vấn đề gì đó, để anh đi một mình xả stress.



Ren ngẩng người nhìn tôi, sau đó cười mỉm. Hắn đột nhiên đứng lên, ôm tôi. Tôi đứng im re, ban nãy tay đặt trên chiếc khăn, bây giờ lơ lửng giữa không trung.



Tay Ren đột nhiên trượt xuống siết lấy eo tôi, tay kia đặt sau gáy tôi. Hắn kéo tôi áp sát người hắn.



– Không đi nữa.



– Tại sao?! – tôi ngẩng đầu hỏi.



– Ha… đây là lý do khiến anh thích em. – hắn cười khẩy rồi cúi xuống hôn tôi.



(Còn tiếp)