My Devil! Don&#39t Go

Chương 98 : Người phụ nữ áo đỏ kì lạ…

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Rốt cục, tối hôm qua, Ren hôn tôi dồn dập, sau đó kéo tôi xuống giường ngủ luôn. Ren không rời tôi nửa bước.



Hắn vừa ôm tôi một lát, có lẽ vì quá mệt, Ren đã ngủ luôn, tiếng thở của hắn đều đều trên đầu. Nhưng cũng tuyệt thật! Có hắn nằm cạnh bên, tôi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Tôi còn đang định hỏi hắn tại sao lại hành động kì lạ như thế mà… Ayz… thôi mặc kệ hắn vậy… có lẽ khi nào đúng lúc, hắn sẽ kể hết mọi thứ cho tôi nghe. Nhưng tôi không nghĩ… lúc đó cũng chẳng xa bao nhiêu.







– Yuki, dậy đi.



– Không, hôm nay em nghỉ học… tối hôm qua ngủ trễ quá, bây giờ rất buồn ngủ. – tôi vùi mặt vào chăn ngủ tiếp.



– Yuki. Hôm nay ngoài đi học, em còn phải cùng anh đến một nơi. – Ren nói, giọng hắn nghiêm túc, chứ chẳng cợt nhả như hôm qua.



– Được rồi, em dậy đây.



– Hôm nay nghỉ Tiffa đi, hôm qua anh đã sắp xếp rồi.



– Đừng nói với em đêm qua anh đã chạy đến nhà bà la sát đó?



Ren không nói, quay lưng đứng trước gương chỉnh lại cà vạt, nói đúng hơn là kéo cho nó trễ xuống. Tôi nhìn hắn trong gương, hôm nay hắn chững chạc vô cùng với áo sơ mi trắng, quần jean đen muôn thuở khiến chân hắn càng dài thượt. Cà vạt xanh da trời sọc trắng, đen thắt hờ, ánh sáng lấp lánh từ khuyên tai bên trái nhìn vô cùng nổi loạn.



Tôi ngơ ra… dạo gần đây Ren quyến rũ lạ thường.



– Em còn ở đó?



– Ừ, đi thay đồ đây.



Tôi lắp ba lắp bắp rồi chạy vào nhà vệ sinh.



Chỉnh chu xong nhan sắc, tôi ngắm mình trước gương… ơ… ơ… tôi cũng đẹp ra mà… có hợp với Ren không?



– Yuki! Em chui vào đó ngủ tiếp rồi hả?



Giọng Ren vang lên bên ngoài, cả tiếng mở cửa.



– Em ra liền.



Tôi phóng ra ngoài, tôi và Ren rời khách sạn… nhưng mà…







– Biết gì không? Sáng nay tớ thấy Yuki và Ren cùng buớc ra từ khách sạn. Ren còn khoác vai Yuki vô cùng thân thiết nữa.



– Cái gì?! Thật sao? Ban nãy tớ cũng nghe nhỏ kia nói vậy…



Họ không thèm quan tâm, hoặc có thể do mãi nói nên không thây tôi và Ren đã bước vào lớp, vẫn tiếp tục thỏa mãn như cầu ăn nói của mình.
Ực… không ổn!!! Nội tâm của tôi đang rất không ổn.



Tôi hét lên một tiếng, nhảy ra khỏi chỗ đó… chính xác hơn là bay luôn ra khỏi thảm nhưng bàn tay đó cứ bám dính lấy chân tôi không chịu buông.



– Ma…!! Ma…! – tôi ngồi bệt xuống đất, đưa tay gạt cái tay ra, nhưng vừa chạm tay vào thì bàn tay kia đã biến mất không dấu vết.



Tôi ngơ ngác nhìn bản thân đang ngồi bệt dưới đất, trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người đang ở đây.



– Yuki thua. – cô giáo cắt ngang suy nghĩ của tôi.



– Hả? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? – xung quanh rộ lên những lời bàn tán.



– Nhưng cậu ấy chỉ mới ngồi. – Chito lên tiếng.



– Cặp kế tiếp lên đi, đừng làm tốn thời gian của tôi. – bà cô lạnh lùng nói.



Chito mím môi không nói, nhưng hàng chân mày nhíu lại. Ren không nói gì, hắn tiến tới chìa tay ra trước mặt tôi. Tôi nắm tay hắn đứng lên. Hắn kéo tôi sang bên, tôi vốn định buông tay, nhưng hắn cứ giữ lấy, kết quả hắn (cưỡng ép) tôi nắm tay hắn trong lớp… may là chẳng ai để ý.



Chito vừa lườm bà cô vừa tiến lại gần tôi:



– Sao rồi? Có bị thương không?



– Không.



– Nhưng tại sao ban nãy, đột nhiên ánh mắt cậu hướng đi nơi khác như thế? Trong chiến đấu chỉ cần một phút lơ là cũng dẫn tới cái chết. – cô nàng nói, tôi giật mình.



– Cậu không thấy tia sáng kì lạ kia?



– Tia sáng nào? Có thấy gì đâu? – khuôn mặt cô nàng trở nên ngốc nghếch, tôi biết Chito không giả vờ.



– Không thấy… cả con ma kia? – tôi run run hỏi, nhớ lại cảm giác có cái gì đó lành lạnh nắm lấy chân mình, tôi ớn lạnh.



– Cậu… cậu nói gì vậy Yuki? – mặt Chito xanh xao thấy rõ – Cậu… trong người có cảm giác gì kì lạ không?! Cậu sốt à?



Cái… cái quái gì đang xảy ra?! Chẳng lẽ không ai thấy những thứ kì lạ đó?! Vậy ai là người tấn công tôi?! Tôi liếc mắt nhìn Ren, hắn không để ý. Tay thì siết chặt tay tôi, còn mắt đang hướng về một nơi vô định nào đó… nhìn thật chăm chú.



Trong đáy mắt của hắn có một cảm xúc gì đó, tôi không thể thấy rõ.



Bên cạnh đó, tôi có chút sai lầm. Việc không ai thấy tôi và Ren nắm tay nhau ngoài Chito, đó chỉ là suy nghĩ của tôi…



Một người phụ nữ khoát trên người chiếc đầm đỏ kiêu sa với nhiều viên kim cương đính vòng quanh ngực nhìn về phía chúng tôi nở một nụ cười mỉa mai:



– Thật vô dụng.



(Còn tiếp)