Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi
Chương 12 : Nhóc sói con cùng tự làm bậy
Ngày đăng: 13:28 18/04/20
Trong căn phòng mờ tối, trên giường bệnh, một nam nhân suy yếu nằm trên đó.
Ánh mắt đục ngầu của nam nhân nhìn chằm chằm Lâm Hạ: “Khụ… Con… là con trai của Vãn Tình?” Dứt lời còn thì thào lập lại một chút tên này.
Lâm Hạ mặt không biểu tình gật gật đầu.
“Cha… Cha là cha của con.”
Lâm Hạ trào phúng nhìn chung quanh căn phòng không khí ngột ngạt nhưng xa hoa dị thường này: “Chào Thẩm tiên sinh.”
“Con… Khụ khụ…” Thẩm Thiên cầm lấy máy thở hít sâu vài lần.
“… Con… đang oán cha?”
“Không dám.” Lâm Hạ khiêm tốn nói, giọng nói lại lạnh như băng.
“Cha không phải không muốn nhận con, nhưng Vãn Tình lúc trước gạt cha nói bà ấy đã phá thai.” Thẩm Thiên sau khi thở oxy nói chuyện trôi chảy hơn rất nhiều.
“Bà ấy không lừa ông, bà ấy quả thật đã bỏ đi đứa con của ông rồi.” Cho nên tôi không phải.
“Khụ… Khụ khụ khụ.” Ông vuốt vuốt ngực, khàn khàn nói: “Đừng nói tùy tiện, đây là báo cáo DNA.” Thẩm Thiên đẩy đẩy văn kiện trong tay, tựa như Lâm Hạ là môt đứa trẻ giận dỗi không dám đối mặt hiện thực. Đáng tiếc Lâm Hạ không phải.
Lâm Hạ cũng không liếc nhìn văn kiện một cái nào, giống như tăng nhân nhập định: “Thế thì sao?”
“Con… Con không muốn nhận cha?” Thẩm Thiên đầy mặt không thể tin.
“Tôi vì cái gì phải nhận ông?” Lâm Hạ ngữ khí bình thản.
“Con…” Tiếng hít thở hổn hển của Thẩm Thiên tựa như một cái cái bễ hỏng quanh quẩn trong căn phòng.
Lấy lại hơi, Thẩm Thiên mới tựa như lấy lại được chủ kiến, lật văn kiện bên dưới ra.”Đây là di sản con có thể nhận được..”
Ánh mắt trong veo của Lâm Hạ nhìn về phía ông, khuôn mặt rất giống Lâm Vãn Tình khiến Thẩm Thiên không biết vì cái gì có chút chột dạ, câu nói tiếp theo nhất thời nói không nên lời.
Yên tĩnh một hồi lâu, Thẩm Thiên khôi phục bình tĩnh: “… Cha vẫn không đi tìm con, là vì cha không biết con là con trai của cha… Nếu cha biết sớm hơn, tuyệt đối sẽ không để con chịu khổ… Con là cha cùng Vãn Tình —— ”
“Đừng nhắc đến mẹ tôi, ông không xứng nhắc đến bà!” Cảm xúc của Lâm Hạ rốt cuộc phát tiết ra ngoài. Dừng một chút, lạnh lùng nói với nam nhân đang đắm chìm trong ký ức: “Ông từ lúc nào biết chúng ta có quan hệ huyết thống?”
“Ha, ha ha ha… Chỗ đó ngứa… Ha… Đúng mà… Ha ha ha.” Lâm Hạ một bên cười một bên cố gắng kính nhờ Tần Nhạc gãi đúng chỗ ngứa của y.
Tần Nhạc gật gật đầu: “Được rồi, cho dù là vậy… Anh đây là nhãi con?”
“Ha ha ha ha ha ha ha, không được, không phải không phải.” Lâm Hạ cười chảy cả nước mắt, buồn rầu trong lòng vừa nãy trở thành hư không.
Tần Nhạc vừa lòng bỏ qua y, nhéo nhéo chóp mũi cao ngất của y, hôn hôn mắt y: “Chỉ cho mơ thấy anh.”
Lâm Hạ cau mũi, than thở một câu: “Còn nói không phải nhãi con, ấu trĩ.”
“Cái gì?” Tần Nhạc đổ cho y ly nước để lên đầu giường: “Em vừa mới nói cái gì?”
“Em nói anh hào phóng nhất.”
Tần Nhạc nghĩ nghĩ nghiêm túc lắc đầu: “Không cần, anh cảm giác keo kiệt rất tốt.”
Lâm Hạ bị nghẹn họng, chui vào trong ổ chăn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại: “Soái ca mau tới ngủ.”
Đại khái mơ một giấc rất tốn sức, chờ đến lúc Tần Nhạc nằm xuống, Lâm Hạ đã phát ra tiếng hít thở đều đều.
Đại khái là lời nói của Tần Nhạc có tác dụng, Lâm Hạ mơ thấy Tần Nhạc trong ngõ nhỏ, Lâm Hạ ngồi trước mặt hắn: “Cùng anh về nhà.”
Thanh âm trong thời kỳ vỡ giọng hơi trầm đục của Tần Nhạc hỏi: “Anh là ai?”
Lâm Hạ cười tủm tỉm cong cong mắt: “Anh? Anh là bà xã tương lai của nhóc.” Dứt lời còn xoa xoa mái tóc bị nước mưa làm ướt của hắn: “Nhóc sói con.”
Ánh mắt tối tăm sâu thẳm của Tần Nhạc nhìn chằm chằm y, khuôn mặt từ ngây ngô khi mới gặp biến ảo trở nên thành thục, phun ra từng chữ từng chữ: “Sói, một đời chỉ có một bạn lữ.” Lâm Hạ cũng nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt trong veo chỉ có ỷ lại cùng tình yêu: “Thật khéo, em cũng vậy.”
“Thiên ý liên u thảo, nhân gian trọng vãn tình.”
(Ý trời như cũng riêng thương yêu đến những cây cỏ sống ở nơi u tối,
Còn người đời thì lại coi trọng những buổi chiều tà trong trẻo.)
— trích Vãn Tình – Lý Thương Ẩn