Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi

Chương 13 : Dì nhỏ cùng mẹ chồng xấu

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Lúc không nghỉ thì mong được nghỉ, đến khi được nghỉ rồi lại bắt đầu bức rứt khó chịu, bởi vì chuyện của Độc Chước, Lâm Hạ gần nhất trừ nộp bản thảo đúng giờ ra, ngay cả nhị thứ nguyên cũng không muốn chạm tới, kết quả khi thật vất vả vượt qua ung thư lười, đi siêu thị mua sắm đồ vật còn đụng phải người không muốn gặp.



Lâm Hạ nhìn thấy quý phu nhân đứng trước cửa nhà, trong lòng thở dài một hơi: “Dì, muốn vào trong ngồi một chút không?”



Mẹ Tần gật gật đầu, cổ duy trì độ cong ưu nhã.



“Mời dì uống trà.” Ngón tay Lâm Hạ linh hoạt di chuyển qua lại giữa bộ dụng cụ pha trà tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà).



Mẹ Tần xuất thân danh môn tự nhiên nhìn ra được trình độ của y trên mặt này, nếu không biết thân thế y, thực sẽ cho rằng y là quý công tử dòng dõi thư hương, đại khái này chính là di truyền từ người mẹ kia của y? Mẹ Tần nghĩ đến tư liệu của Lâm Vãn Tình, yên lặng thở dài, khó trách chị mình thất bại, cuối cùng ngay cả một người đã chết cũng không thắng nổi.



Lâm Hạ thấy bà nhìn chằm chằm tay mình, cười nhẹ: “Chê cười rồi, Tần Nhạc thích uống nên con liền học một chút.”



Mẹ Tần nhìn chung quanh căn nhà được thu thập chỉnh tề lại khắp nơi lộ ra ấm áp này, khóe mắt có trong nháy mắt thất thố, vội lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.



“Cậu, hai đứa sống tốt không?”



Lâm Hạ nhìn người phụ nữ dễ dàng thương cảm trước mắt, trong nháy mắt có chút không biết nói gì, thật sự rất khó đem Mẹ Tần cùng Thẩm phu nhân liên hệ cùng một chỗ, nhìn kỹ ngũ quan thật ra có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng tính cách khác biệt nhiều lắm.



“Rất tốt.”



Mẹ Tần nhìn mái tóc hơi dài của Lâm Hạ, nhất thời ý thức được lúc trước là người này dụ chạy con trai mình, thu hồi thương cảm, nói chuyện cũng nhanh hơn không ít: “Tôi đến lần này không phải vì tiểu Nhạc, tôi đến giúp chị mình hỏi một câu.”



Lâm Hạ nhướn mày, chuyện này ngược lại y không nghĩ tới. Thẩm phu nhân vậy mà vẫn cứ kiên trì không bỏ.



Mẹ Tần nhìn nhìn Lâm Hạ chậm rãi nói: “Cậu lúc ấy còn nhỏ hẳn là không nhớ rõ, cậu lớn lên rất giống anh rể.” “Theo lý mà nói, cậu hẳn là gọi tôi một tiếng dì nhỏ.”
“Nghỉ ngơi?! Sao tao không biết?!” Nhạc Phổ kêu oai oái.



Tần Nhạc rút ra một tờ đơn xin, mặt trên rõ ràng ký tên Nhạc Phổ: “Đơn xin phép, mày ký.”



“Đậu móa, nửa tháng?! Tao ký?” Tần Nhạc gật gật đầu, hắn mới sẽ không nói cho gã, là hắn thừa dịp gã thở ngắn thở dài nhét chung vào trong xấp văn kiện kia đưa gã ký.



“Mười ngày.” Nhạc Phổ vẻ mặt đau khổ: “Năm ngày còn lại bù cho mày sau, lão đại, gần nhất đang bận họp mặt võng du, thiếu mày thật sự không được.”



Tần Nhạc cười nhẹ: “Được, vậy lại thêm hai ngày nghỉ nữa.” Nhạc Phổ trợn trắng mắt, lặng lẽ than thở: “Gian thương a.”



Nhạc Phổ vỗ vỗ đầu, tìm hắn là có chuyện gì nhỉ? Sao mà thoáng cái nghĩ không ra.



Thư ký gõ cửa: “Tổng giám, bên ngoài có một vị nữ sĩ họ Tần tìm ngài.”



Tần Nhạc nhướn mày: “Tôi đến ngay.”



“Tao đi trước, đoạn thời gian này mày liền chịu trách nhiệm đi, có việc gấp gọi điện thoại.” Trước khi đi không quên giành trước Nhạc Phổ nhét cái bánh quy cuối cùng vào trong miệng.



“Quỷ! Hẹp! Hòi!” Nhạc Phổ tức muốn giơ chân, chờ Tần Nhạc đi một hồi lâu, gã đột nhiên vỗ đầu, nghĩ ra được lại đây tìm hắn là có chuyện gì, trên tường của em gái có một cái poster cổ trang, Nhạc Phổ lại đi lục ra một đống tác phẩm, muốn tìm người vẽ tranh kia làm chỉ đạo mỹ thuật, kết quả weibo thư mật đều tìm không thấy người, gã biết Tần Nhạc chơi nhị thứ nguyên, muốn hỏi hắn có quen người này hay không, kết quả một chút liền quên.



“Người đâu rồi?” Nhạc Phổ hỏi thư ký. “Nhạc tổng, tổng giám đi cùng một vị nữ sĩ rồi.”



Ngực Nhạc Phổ nghẹn một cái, thôi, chờ hắn nghỉ ngơi trở về rồi nói sau, chuyện này cũng không vội.