Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi
Chương 24 : Trùng hợp nhỏ cùng giá trị thương tổn
Ngày đăng: 13:29 18/04/20
A Nhạc, chuyện là như thế nào vậy?” Thanh âm nhu hòa của Lâm Hạ truyền ra từ trong điện thoại. Y vừa mới lên chim cánh cụt, liền phát hiện trên diễn đàn của xã đoàn đã ầm ĩ tung trời, kết quả liên tiếp vài người đều nhắn cho y: vương gia khí phách [ ngón cái ]
Tần Nhạc đang viết phân tích kỹ thuật thu nhỏ file làm việc lưu lại, lười biếng duỗi eo, ngồi lâu lắm xương cốt phát ra một ít tiếng vang nhỏ.
“Đừng vất vả quá, đứng lên thả lỏng một chút, bên anh có đang bận lắm không? Đợi một lát em sang đó.” Nói là nói như vậy, Lâm Hạ dùng cổ kẹp lấy điện thoại nếm canh, trong camen bên cạnh đã có sẵn vài món ăn nóng hầm hập.
“Ừ.” Tần Nhạc cười khẽ. Quả nhiên ở trong lòng người yêu của hắn, chuyện lớn tới cỡ nào cũng không quan trọng bằng mình.
Tần Nhạc nói hai ba câu kể lại rõ ràng sự việc, Lâm Hạ bên kia nghe rất là kinh ngạc, căn bản không nghĩ tới còn có loại thần triển khai này.
“Gửi đến công ty, có gây phiền toái gì cho anh không?” Lâm Hạ nghĩ đến Tần Nhạc đen mặt xách hoa hồng tựa như cầm phải rác rưởi, liền nhịn không được cười thầm.
Tần Nhạc nghe được ý cười của người yêu, cũng không để ý: “À, bọn họ đều rơi nước mắt cảm thông cho người đưa hoa.”
Lâm Hạ không hỏi thêm nữa, căn cứ hiểu biết của y đối với người yêu, nếu tiếp tục nhắc đến nữa phỏng chừng tâm tình của người yêu hơn phân nửa sẽ không rất tốt, huống chi y tin tưởng Tần Nhạc sẽ xử lý rất có chừng mực.
Hai người lại ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện, Lâm Hạ múc canh vào trong camen, thay quần áo ra ngoài.
Đầu bên kia Tần Nhạc cúp điện thoại, gọi một cuộc điện thoại bảo chuyển phát nhanh tới lấy hàng, chờ nhân viên chuyển phát nhanh đến, liền điền tên người nhận địa chỉ số đi động lấy được thông qua điện thoại cùng địa chỉ IP một chữ không thiếu vào đơn. Kiên quyết không để bà xã nhà mình nhìn thấy mấy thứ này.
Lần này thực tập sinh mới tới vừa muốn ngăn y lại, nhưng đã bị Trần Mộng cản, còn đầy mặt bình tĩnh gọi một tiếng: “Chào tổng giám phu nhân, tổng giám ở bên trong.” Lâm Hạ hơi hơi sửng sốt, ngược lại hào phóng gật đầu nói cảm ơn. Nội tâm tràn ngập khổ bức đau trứng, cảm giác bị đùa giỡn mãi thành quen… thật là vừa thích vừa bực. Nhưng mà, cảm giác biểu thị chủ quyền công khai gì đó thật quá tuyệt. Nghĩ như vậy khóe mắt Lâm Hạ không khỏi cong lên.
Vừa gõ cửa hai tiếng, liền bị cánh tay kéo vào một lồng ngực rộng lớn.
“Hạ Hạ, rất nhớ em.” Vừa xoay người Lâm Hạ liền bị đè lên cửa. Tần tổng giám tựa như một con cún cỡ bự chôn đầu vào hõm cổ trắng nõn của Lâm Hạ, chóp mũi ngửi được mùi sữa tắm dễ chịu: “Tắm rồi?”
Lâm Hạ bị hơi thở nóng hầm hập nhuộm đỏ cần cổ, lẩm bẩm nói: “Làm xong cơm quá nóng.”
Tần Nhạc cười khẽ: “Em cứ như trái dâu tây cỡ lớn ấy.” Dứt lời, đầu lưỡi còn để lại trên cần cổ tuyết trắng một đường màu hồng phấn.
Lâm Hạ xấu hổ đẩy đẩy hắn, lúc mua nhầm sữa tắm hắn cũng ở bên cạnh, vậy mà cũng không nhắc nhở một chút, đợi đến lúc Lâm Hạ phát hiện chai sữa tắm 1L mua về là vị dâu tây nội tâm không biết có bao nhiêu tuyệt vọng. Ha ha, vị dâu tây vậy mà lại đựng trong chai màu xanh lục, thật muốn khiếu nại cái công ty kia.
Lâm Hạ cảm nhận được sự ẩm ướt nơi cổ trợn trắng mắt: “Anh cũng dùng đó.” Động tác của Tần Nhạc cứng lại một chút, hình như cũng đúng, nhưng mà: “Cùng một mùi hương với Hạ Hạ, anh rất thích.” Nói xong nghĩ tới cái gì đó nở nụ cười rất khoái trá.
Lâm Hạ cúi lưng chà xát hai má nóng bừng, so da mặt với người này, chính mình hình như chưa từng thắng qua.
Tần Nhạc kéo người đến trước bàn làm việc, bày đồ ăn được mang đến ra, trong mắt mang cười, hôm Lâm Hạ một cái: “Vất vả cho bà xã rồi.”
Nhạc Phổ không biết chuyện này, nhưng mà cũng không gây trở ngại gã cảm tạ Lâm Hạ: “Em gái tôi tính tình tương đối thẳng cũng tương đối phản nghịch, sau khi thi vào học viện mỹ thuật, bị người ta xa lánh, kết quả có tên khốn nạn cá cược với người khác, cua được em gái tôi xong, liền hung hăng ném con bé.” Nhạc Phổ nghĩ đến đây còn nghiến răng nghiến lợi. “Sau này thằng khốn đó lừa tình cảm không tính, còn lừa em gái tôi đi quán bar.” Lúc Lâm Hạ tìm đến, mấy tên khốn nạn kia đang rót thuốc phiện cho Nhạc Kỳ đang say rượu. Nếu không phải Lâm Hạ kiên trì đi tìm, chỉ sợ cả cuộc đời của em gái gã sẽ bị hủy hoại. Nói tới đây, Nhạc Phổ đầy mặt cảm kích lại may mắn.
Lâm Hạ khoát tay: “Đừng nói như vậy, việc thuộc trách nhiệm mà thôi, Nhạc Kỳ sau này cũng không thiếu giúp đỡ tôi.” Nói như vậy cũng không sai, nhưng Lâm Hạ lúc ấy thật ra là sinh viên năm thứ tư, bởi vì xác nhận được giữ lại trường, cho nên làm chủ nhiệm lớp lâm thời lớp của Nhạc Kỳ. Ngày đó kiểm tra ký túc xá, lúc Lâm Hạ điểm danh Nhạc Kỳ không ở ký túc xá. Dù sao đều là sinh viên trưởng thành, dựa theo cách xử lý mọi khi, bình thường chính là mở một con mắt nhắm một con mắt, lại càng không cần nói Nhạc Kỳ bình thường trang điểm cứ như gái hư vậy. Nhưng Lâm Hạ vẫn hỏi những quán bar Nhạc Kỳ thường đến, đi tìm từng quán từng quán. Đến hai giờ sau nửa đêm mới tìm được người.
Nhạc Phổ một bên hồi ức một bên may mắn, cuối cùng còn cảm khái một câu: “Sớm biết rằng hai người sẽ cùng một chỗ….”
Tần Nhạc cũng nhớ ra chuyện này, nghe ra ẩn ý trong lời nói của Nhạc Phổ, như cười như không nhướn mày: “Hử?”
Nhạc Phổ nhanh chóng uống trà sữa cướp được từ bên ngoài, đúng là cải trắng bị heo ủi mà.
Tần Nhạc quét mắt nhìn gã một cái, không để ý gã oán thầm: “Tôi cùng Hạ Hạ trước đó rất lâu đã cùng một chỗ rồi, nói như vậy, thật ra tôi lúc trước cũng gặp qua cậu.”
Nhạc Phổ sặc một ngụm trà sữa: “Sẽ không phải người lúc ấy đi theo sau thầy giáo Lâm chính là cậu đi?”
Lúc ấy khi Nhạc Phổ nhận được điện thoại của Lâm Hạ chạy vội tới bệnh viện, Lâm Hạ đang nằm ngủ trên vai một nam sinh. Lúc ấy gã vội vã nói lời cảm tạ lại lo lắng cho em gái đang súc ruột trong phòng cấp cứu, căn bản không chú ý nhìn tới nam sinh đang đen mặt kia.
Tần Nhạc gật gật đầu, ác thú vị nhìn Nhạc Phổ. Hắn lúc ấy tâm tình rất không tốt, Lâm Hạ vốn thân thể đã không tốt lắm, chạy tới chạy lui bốn tiếng đồng hồ, còn chưa ngủ mấy phút liền bị đánh thức. Những chỗ như quán bar này, hắn sao có thể để Lâm Hạ một người đi mạo hiểm. Lúc trước thừa dịp trời tối, hắn còn đánh mấy tên khốn kia một trận.
Nhạc Phổ đầy mặt đau răng: “Tôi đột nhiên phát hiện tôi nợ nhân tình chồng chồng hai người quá nhiều đi.”
Lâm Hạ bật cười, biết gã không phải loại người hay chấp nhặt này: “Công nhấc tay.”
Nhạc Phổ nhếch miệng cười: “Thôi, tôi cũng không làm kiêu, lúc nào hai người tới nhà tôi ăn bữa cơm đi, mẹ tôi cứ muốn phải cảm tạ hai người đàng hoàng.” Chỉ tiếc sau đó cũng không gặp lại.
Lâm Hạ gật gật đầu, thật ra Nhạc Kỳ cùng y sau đó liền biến thành bạn bè, Nhạc Kỳ từng đề nghị mời y tới nhà ăn cơm, y ngại phiền toái nên thôi.
Nhạc Kỳ cô gái này thật sự rất thật tình, Lâm Hạ vẫn cảm giác chính mình giúp cô chỉ vì làm hết chức trách của một thầy giáo mà thôi, nhưng Nhạc Kỳ lại thực sự xem y như bạn bè. Sau này Lâm Hạ bị một vài sinh viên trong lớp học mưu hại, là Nhạc Kỳ đứng ra thay y nói chuyện. Dẫn đến tình cảnh của cô nhóc vốn đã bị cô lập càng thêm không tốt. Lúc trước, người trong học viện mỹ thuật tương đối tốt xấu lẫn lộn, không khí cũng chưa cởi mở như bây giờ. Thậm chí lúc có người tung tin đồn về Lâm Hạ cùng Tần Nhạc, Nhạc Kỳ còn hiên ngang lẫm liệt đứng trên hành lang cãi tay đôi với người ta. Sau này vào giới võng phối, hai người liền càng thân thiết, nhưng mà cô nhóc này bởi vì khi đó vội vàng theo đuổi vị hôn phu bây giờ, lặn mất trong giới võng phối gần hai năm, nghe nói chuyện tốt của hai người đã thành. Mặt mày Lâm Hạ tràn đầy ý cười.
Chờ ba người nói chính sự xong, trời cũng tối, Nhạc Phổ chống cự áp lực từ Tần Nhạc, ăn ké bữa tối. Cuối cùng lưu luyến không rời vét hết cơm, liếm sạch muỗng, lại một lần nữa cảm khái thằng nhóc Tần Nhạc này mạng tốt thật. Nhưng mà nhìn bộ dáng Tần Nhạc nhu tình mật ý quan tâm Lâm Hạ đến cực điểm, Nhạc Phổ vẫn ôm tim run rẩy mở cửa bước ra ngoài.
Má ơi, thì ra tên này trừ cười lạnh cười gian còn có thể cười kiểu khác. Trời ạ, vậy mà để gã thấy được vẻ mặt làm nũng của Tần Nhạc.
Ha ha, may mắn là kiêm chức. Nếu là toàn chức, phỏng chừng gã về sau cũng không muốn đi làm, ngọt muốn rụng hết cả răng.
Nhạc Phổ bụm mặt trong ngày lễ tình nhân này sâu sắc cảm nhận được thương tổn ma pháp đến từ một đôi chồng chồng già bên nhau bảy năm vẫn cứ tình yêu cuồng nhiệt như cũ.