Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi
Chương 26 : Em họ cùng hôn lễ (thượng). Thẩm phu nhân dụng tâm lương khổ
Ngày đăng: 13:29 18/04/20
Tần Nhạc có chút khó chịu kéo kéo caravat, nếu không phải nể mặt Tần Tư hắn mới sẽ không đứng ở này nghênh đón khách mời, khách mời qua lại ít nhiều có chút tò mò liếc mắt nhìn hắn.
May mắn không dẫn Hạ Hạ nhà hắn đến, người nữ đến bắt chuyện với hắn tính đến giờ đã có bốn năm người. Ánh mắt Tần Nhạc nặng nề nhìn về phía mẹ Tần.
Chỉ là mẹ Tần không có chú ý hắn bên này mà đang chào hỏi thông gia tương lai.
“… Tần nhị thiếu, có thể mời ngươi uống một chén sao?”
Tần Nhạc liếc mắt nhìn thiếu nữ trang điểm thanh tú đẹp đẽ, hơi hơi sửng sốt, tuy rằng hắn rất lâu không xuất hiện trong giới này, nhưng người nên nhận ra hắn vẫn nhận ra được. Đây là một tiểu thư thuộc nhánh bên nhà họ Thẩm.
Tần Nhạc cười lạnh, xem ra còn có người khác đang lòng dạ không yên.
Tần Nhạc tìm thấy người dì tốt của mình lắc lắc ly rượu về phía bà, nhấp một ngụm rượu.
Người phụ nữ trang điểm sang quý quả nhiên đang quan sát bên này, hành động của Tần Nhạc khiến khuôn mặt bà nháy mắt trở nên không được tự nhiên.
Tần Nhạc híp mắt, nhìn thấy đi cùng Thẩm phu nhân là con gái nhỏ của bà, mấy đứa con trai khác đều không thấy bóng dáng, đại khái đoán được nhà họ Thẩm ước chừng đã loạn.
Sắc mặt tiểu thư nhà họ Thẩm đứng bên cạnh hắn cũng không tốt lắm, thấy Tần Nhạc không phản ứng chính mình, lại thấy được hành động của hai người, phỏng chừng đoán được mình bị người ta làm bè, tùy tiện tìm một cái lý do liền rời đi.
May mà hôn lễ rất nhanh liền bắt đầu, Tần Nhạc rốt cuộc thở ra một hơi, đứng trong góc nhìn cô dâu chú rể tuyên thệ hôn môi, trong lòng lại nửa điểm gợn sóng đều không có.
Với hắn mà nói, lời thề tốt nhất chính là Lâm Hạ, cho dù có được người khác chúc phúc hay không, có hôn lễ long trọng hay không, có con đàn cháu đống hay không, chỉ có nơi có Hạ Hạ mới là nơi trái tim hắn hướng về.
Hắn cũng từng nghĩ tới sau khi nhà họ Tần chấp nhận bọn họ sẽ tặng Lâm Hạ một hôn lễ, chỉ là rất nhanh ý nghĩ này liền phai nhạt. Thứ nhất, đối với hai người bọn họ đến nói, hình thức thứ này kém xa việc hai người đầu ấp tai gối… Thứ hai sao, là khi đó thân thế của Lâm Hạ nhất định sẽ bị lật ra, phàm là có một chút khả năng xúc phạm tới y hắn đều sẽ không cho phép.
Khuôn mặt Tần Nhạc nhìn Thẩm phu nhân lộ vẻ âm trầm.
Hôn lễ là kết hợp trung tây, lễ nghi kiểu tây kết thúc, khách mời dùng bữa trong lễ đường, Tần Nhạc ngồi ở bàn của nhà họ Tần, ngồi bên phải là đứa bé cầm hoa trên hôn lễ vừa rồi, hình như là con của chú hắn.
Người phụ nữ mặt đầy tươi cười đẩy đẩy thiếu niên, nói với Tần Nhạc: “Tiểu Mộc sùng bái con nhất, sao bây giờ lại thẹn thùng rồi.”
Tần Mộc? Tần Nhạc từ trong đầu lật ra một cái tên, là một người em họ của hắn, trong ấn tượng là một đứa nhóc yếu đuối hay khóc, bị mấy đứa nhóc đầu gấu liên thủ bắt nạt cũng không biết cãi lại, lúc ấy Tần Nhạc vừa lên năm nhất, tính cách dưới ảnh hưởng của Lâm Hạ đã bớt lạnh nhạt, hắn nhìn không được, liền nhiều lời vài câu với em họ của mình, nói tới mức thằng nhóc run lẩy bẩy cũng không dám khóc. Nhưng mà sau này hắn không quay về nhà cũng không gặp lại.
Tần Nhạc gật đầu cười cười với cậu.
Mặt Tần Mộc đột nhiên ửng đỏ, lắp bắp: “… Nhạc… ca, em… tên Tần Mộc.”
Tần Nhạc nghe như tiếng muỗi kêu, nhất thời bật cười, sao mà nhóc em họ này vẫn ngượng ngùng như vậy.
Hắn tùy tay lấy mấy viên kẹo trên bàn xoay, đặt ở trước mặt Tần Mộc. Kết quả khuôn mặt của vị em họ nhút nhát trực tiếp chôn xuống trước ngực, chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai đỏ rực.
Người trên bàn dần dần ngồi đủ, ba Tần mẹ Tần ngồi ở trên chủ vị, thân thể Tần lão gia tử không tốt lộ mặt một cái liền đi, một ít thân thích nhìn hắn nhỏ giọng khe khẽ thì thầm. Tần Nhạc ngay cả mí mắt cũng lười nâng, mấy từ sát tinh, khắc cha, khắc mẹ, âm độc này đó không phải đều là bọn họ truyền ra sao?
Tần Nhạc thảnh thơi uống trà, nghĩ đợi một lát có nên mua chút đồ ăn về cho Lâm Hạ hay không, con phố này có bán bánh ngọt y thích ăn…
Tần Nhạc bật cười, em họ của hắn sao lại dễ đùa như thế này, chẳng qua hắn luôn cho rằng Đậu Hủ Hoa thầm mến mình, ai ngờ không phải thầm mến mà là sùng bái, nghĩ xong cảm thấy hắc tuyến đầy đầu, có chút chờ mong vẻ mặt của Lâm Hạ sau khi biết chuyện này.
Tần Mộc nhận ra cả một đoạn lời nói của mình ngay cả một cái dấu ngắt câu cũng không có, mặt càng đỏ hơn.
Tần Nhạc nhìn cậu em họ mặt đỏ sắp bốc cháy của mình, vẫy vẫy tay với cậu: “Giúp anh chút chuyện…”
***
Tần Mộc ngồi trên sô pha chơi di động, Tần phu nhân chán đến chết lại gần: “Đang chơi cái gì đó.”
Có lẽ là vì Tần Nhạc không thân cận với bà, mới trước đây Tần Nhạc bởi vì bà mà chưa từng có giây phút ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, mẹ Tần vẫn luôn rất thích nhóc Tần Mộc này.
Tần Mộc mím môi cười, cầm điện thoại đưa cho bà xem: “Weibo, để con chỉ cho thím.”
Tần phu nhân thật ra cũng không có hứng thú gì, nhưng mà từ chối ý tốt của đứa bé này cũng không hay: “Được rồi, thím hơi vụng, con chỉ chậm một chút.”
“Thím sao mà vụng được chứ.”
Tần Mộc mở giao diện weibo ra, nói một vài thao tác đơn giản, sau đó nhấn quay lại trang đầu: “Từ đây kéo xuống, là có thể nhìn thấy tin mới.”
Tần phu nhân nhìn mấy chục cái weibo mới bay vùn vụt có chút quáng mắt, Tần Mộc cười nói: “Có thể chuyển sang chú ý đặc biệt, như vậy là có thể nhìn thấy tin tức của người thím đặc biệt muốn xem.”
Tần Mộc mở chú ý đặc biệt ra, Tần phu nhân phát hiện giao diện màn hình bớt rối hơn, thở phào nhẹ nhõm.
Tần Mộc đưa điện thoại cho bà, còn mình đi bên cạnh rót hai ly nước.
Tần phu nhân dựa theo Tần Mộc hướng dẫn kéo xuống dưới xem, hiếu kỳ nói: “Sao chỉ có tin tức của hai người vậy.”
“Dạ, con chỉ chú ý có hai người thôi.”
Một lát sau Tần phu nhân cảm khái: “Đây là một đôi phải không, tình cảm thật tốt, ai u, bên dưới còn nhiều người chúc phúc như vậy.”
Tần Mộc thuận miệng đáp: “Dạ, đó là weibo của Nhạc ca.”
“Cái gì?” Tần phu nhân đầy mặt khiếp sợ.
“Cái tên Lan Lăng là weibo của Nhạc ca.”
Tần phu nhân nhìn nhìn cái còn lại, đó chính là weibo của Lâm Hạ.
“Tiểu Mộc, di động trước cho thím mượn xem một chút.”
“Dạ, con cũng không gấp.” Tần Mộc cúi đầu tiếp tục pha trà, khóe miệng nhếch nhếch, nhiệm vụ hoàn thành, hẳn là có thể lập công chuộc tội rồi?