Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi

Chương 27 : Cuộc sống hằng ngày cùng về nhà nào

Ngày đăng: 13:29 18/04/20


Những ngày tiếp theo gió êm sóng lặng, trường học cũng khai giảng, Lâm Hạ có khóa thì lên lớp, lúc không có khóa thì đi công ty Tần Nhạc làm chỉ đạo mỹ thuật.



Nhạc Phổ không ngờ người này làm việc thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ hơn nữa kỹ thuật vẽ tốt, khiến gã hận không thể đào người ta đem về làm toàn chức.



Ngoại trừ cặp đôi thường show ân ái khiến kẻ vẫn tự xưng quý tộc độc thân như gã đột nhiên cảm giác mẹ nó tìm người nói chuyện yêu đương mới là vương đạo, thì nhìn toàn bộ nhân viên của mình chỉ có nam trình tự viên lôi thôi lếch thếch cùng với nữ hán tử thuộc loại bạn kể cho cô ta nghe chuyện 18+ cô ta sẽ tặng lại bạn chuyện 21+. Nhạc Phổ chỉ có cười ha ha, lại nhìn cặp chồng chồng cứ tới giờ nghỉ trưa lại dính đến cùng nhau kia.



Quả thực, sống không còn gì luyến tiếc.



Nhưng mà đáng nhắc tới là, Nhạc Kỳ bám riết không tha xin được tác giả trao quyền, cuối cùng còn bắt được tác giả cùng cô cùng nhau nghiên cứu kịch bản, cũng là một chuyện thần kỳ.



Nhạc Kỳ cuối cùng cũng vẫn tìm Tần Nhạc phối vai công, tìm Thang Viên phối thụ thứ hai. Nhưng lúc Thang Viên vào tổ, nhìn thấy tên biên kịch hô to mắc mưu, tuyên bố kiên quyết không phối, kết quả bị tập thể trấn áp.



【 biên kịch 】 Mười lăm tháng giêng: tiểu thang viên không muốn nhìn thấy người ta sao? [ ủy khuất ][ ủy khuất ]



【 nhị thụ 】 Thang Viên: tôi muốn tìm cảnh sát mạng bắt biến thái.



【 nhị thụ 】 Thang Viên: ai sửa tên trong nhóm vậy, thụ nhị thì là thụ nhị, nhị thụ là cái quỷ gì.



【 công 2 】 Diệp tử: ý đại khái là vừa nhị lại thụ ý tứ đó ^^



【 nhị thụ 】 Thang Viên: má ơi!!! Diệp tử sao có thể phối giọng công?! (╯‵□′)╯︵┻━┻



【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: bởi vì ai đều có thể đánh bại Thang Viên thụ a ヽ(▽)ヽ(▽)/



【 hậu kỳ 】 Nam Hữu Kiều Mộc: vận mệnh của thụ tầng dưới chót ┬─┬ノ( ‘▽ ‘ノ)



【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: sờ đầu Thang Viên, ngoan ngoãn tiếp thụ vận mệnh đã định đi.



【 nhị thụ 】 Thang Viên: thừa dịp vương gia vắng mặt nhanh chóng bổ nhào mỹ nhân vương phi, ngao ngao ngao ngao!!! Cầu an ủi!!!



【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: ai nói tôi vắng mặt? [ tự hỏi ] cậu muốn bổ nhào ai?



【 nhị thụ 】 Thang Viên: … Phanh gấp.



【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: hợp thể kìa, chụp hình một phát.



【 biên kịch 】 Mười lăm tháng giêng: tiểu thang viên vẫn nên đến trong lòng ngực anh đi. Sờ đầu vuốt lông cho ăn kẹo.


Tần Nhạc ngẩng đầu nhìn gã một cái: “Không có.”



Nhạc Phổ “Hả” một tiếng, cầm lấy một cái hộp thuốc lá rất có hơi thở văn nghệ bên cạnh: “Cái này không phải hả?”



“Thuốc lá bên trong không thể hút, hút là biết tay tôi.” Tần Nhạc liếc mắt nhìn gã.



“Cái thứ thuốc lá gì tinh quý như vậy, không thể hút?”



Nhạc Phổ tay tiện mở ra, nhìn bên trong có sáu điếu thuốc, có ba điếu mặt trên là trống rỗng, còn lại mặt trên đều viết chữ số.



“Một, hai, ba? Đây là có ý tứ gì?”



Tần Nhạc giật lấy đậy hộp thuốc lại: “Tôi gọi thư ký đi mua cho cậu một hộp. Mấy điếu thuốc này liên quan đến tính phúc của tôi, không cho hút.”



“Chời má, cậu cai thuốc hả?” Nhạc Phổ miệng há hốc, lúc gã biết Tần Nhạc hắn hút thuốc còn dữ dội hơn gã, sau này đỡ hơn một chút, nhưng cũng vẫn không cai, không ngờ Lâm Hạ có biện pháp như vậy, Nhạc Phổ không cần động não cũng biết là Lâm Hạ, hơn nữa hộp thuốc lá kia cũng là y làm đi.



Khóe môi Tần Nhạc nhếch lên cười, gật gật đầu. Con số đại biểu số lần, hút một điếu thiếu một lần, không có số hút trước, cũng có thể hút ngẫu nhiên, nhưng giữ lại không có số có thể tùy tiện đưa ra yêu cầu. Loại phương pháp này đối với người khác có lẽ lực rang buộc không mạnh, nhưng Lâm Hạ biết Tần Nhạc sẽ không lừa y. Vừa mới bắt đầu vài ngày Tần Nhạc chỉ có thể cầm hộp thuốc lá trống trơn về nhà, sau này, chỉ là nghĩ đến buổi tối chỉ có thể khổ bức ôm mỹ nhân ngủ cái gì cũng làm không được đột nhiên liền có nghị lực.



Thật ra Lâm Hạ cũng không phải tâm huyết dâng trào, mà là có một giảng viên cùng học viện nghiện thuốc lá đột nhiên bị chẩn đoán chính xác ung thư phổi giai đoạn cuối, không mấy tháng liền qua đời. Lâm Hạ lo cho sức khỏe của Tần Nhạc, tuy rằng y còn rất thích mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tần Nhạc, nhưng vẫn khống chế số lượng hắn hút.



Tần Nhạc cũng bị chuyện này kích thích, nhìn thấy lúc người kia qua đời, những người con khi còn sống cùng luôn làm mình làm mẩy với ông lại khóc chết đi sống lại, sau khi đuổi đi Nhạc Phổ · người anh trai ngốc nghếc đang lo âu vì cuối tuần là đám cưới em gái.



Suy nghĩ lời Lâm Hạ nói, cuối cùng vẫn là chủ động gọi điện thoại cho mẹ Tần: “Ngài với ba sao rồi?”



Điện thoại được bắt mấy vẫn không có người nói chuyện, Tần Nhạc alo vài tiếng, bên kia mới truyền đến: “Tiểu Nhạc…” Thanh âm có chút nghẹn ngào. Tần Nhạc có thể mơ hồ nghe tiếng nhẹ giọng an ủi, hắn không nói chuyện chỉ là cầm điện thoại nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ.



“Cuối năm về nhà ăn cơm đi, cùng với Hạ Hạ nữa.”



Tần Nhạc sửng sốt, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu: “Vâng, mẹ.” Ánh mắt khi nhìn thấy người mẹ đang dỗ con bên ngoài toàn nhà dừng lại một chút, cuối cùng thoải mái nói: “Mẹ, ngài cùng ba chú ý thân thể nhiều hơn, con cùng Hạ Hạ có rảnh sẽ trở về thăm.”



Ba Tần ôm mẹ Tần sau khi cúp điện thoại bởi vì một câu của Tần Nhạc liền khóc không thành tiếng: “Ngoan, không khóc không khóc.”



“Lúc trước là anh không tốt.” Trong mắt ba Tần tràn đầy hổ thẹn. Đối với đứa con trai duy nhất này, ba Tần phụ vừa tự hào vừa áy náy. Tự hào thì không cần phải nói, áy náy bởi vì do chính mình, đứa bé này từ nhỏ liền bị cô lập. Việc mẹ Tần không để ý ông đều biết, nói đúng hơn là mặc kệ, ông cũng cảm thấy nhìn Tần Nhạc tựa như là đang nhắc nhở ông tới vết bẩn duy nhất trong hôn nhân kia. Việc làm của hai người liền diễn biến thành tình cảnh xấu hổ thuở thơ ấu của Tần Nhạc.



“Được rồi, đã là vợ chồng già rồi, em không ngại, anh cũng đừng nói nữa.” Mẹ Tần che miệng ông lại, trong nước mắt lại chứa ý cười: “Đến lúc Hạ Hạ về đây, anh đừng có mà nghiêm mặt dọa người ta.”



BaTần không nói gì, lúc trước là ai làm người khác sợ? Có chút đau rang nói: “Lại nói mỗi ngày đối diện cái gương mặt than của Tiểu Nhạc kia, anh thoạt nhìn hòa ái hơn nhiều.” Ngay cả chính mình lúc đối mặt với đứa con trai này đôi khi cũng hơi sợ.