Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 5134 : Ngủ ở trạm dịch, trải nghiệm hoàn toàn mới
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Tháng mười một, Thành Kim Kinh lạnh hơn Nam Cương nhiều, sáng sớm thức dậy, sẽ phát hiện mặt nước ngoài phòng đã đóng một lớp băng mỏng, mãi cho đến buổi trưa, dưới sự chiếu rọi yếu ớt của mặt trời, lớp băng mỏng mới có thể từ từ tan ra. Đêm khuya hôm đó, trong thư phòng bên trong của chánh viện phủ Cao thừa tướng, dưới bao bọc của đèn lồng thủy tinh hoa lệ, mấy cây nến trắng như tuyết lớn bằng cổ tay người trưởng thành đang hừng hực cháy sáng, bởi vì không sợ gió, cho nên cửa sổ thư phòng mở rộng, Cao lão Thừa Tướng mặc áo làm việc nhà bằng vải gấm màu xám, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn mặt hồ đã đóng băng ngoài cửa sổ, trên mặt mang nét u sầu.
Cao Đại lão gia đứng sau lưng lão, lo âu nhìn bóng lưng Lão Phụ.
Hồi lâu, Cao Đại lão gia mới nói: "Phụ thân, trong triều hai phe Hà Nguyên và Lâm Hiếu Từ mạnh mẽ tranh nhau, không bằng chúng ta yên lặng theo dõi biến hóa, làm ngư ông đắc lợi. . . . . ."
Cao lão Thừa Tướng thở dài nói: "A Trinh có nói trong thư, ‘giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang là người biết thời thế’. Ý của hắn là muốn chúng ta giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không làm một nhà nắm quyền nữa, mà phải xây dựng cục diện chân vạc ba cánh cùng Hà Nguyên, Lâm Hiếu Từ, chú trọng duy trì thăng bằng tất cả thế lực trong triều."
Cao Đại lão gia không nói.
Trước kia khi Triệu Trinh mười hai tuổi, là cháu của hắn, là đối tượng Cao phủ bồi dưỡng.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của Cao phủ cùng Nam An vương Triệu Trinh đã hoàn toàn đảo lộn, đã hoàn toàn biến thành cục diện Cao phủ lệ thuộc vào Nam An vương Triệu Trinh.
Hiện tại, Nam An vương có yêu cầu mới với bọn họ.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bọn họ đã một nhà nắm quyền quá lâu, cho nên Nam An vương cần thay đổi, cần rót lực lượng mới vào trong triều, tạo thành thế cân bằng mới.
Hắn suy tư hồi lâu, cuối cùng nói: "Phụ thân, không bằng thương lượng với muội muội một chút, tiến hành kết thân ——"
"Không nên có chủ ý này!" Cao lão Thừa Tướng cắt đứt lời trưởng tử, "A Trinh ghét nhất là dùng kết thân để trói buộc hắn, hơn nữa hắn thật sự yêu thương Chu Vương phi của hắn, vì nàng, thậm chí A Trinh còn trợ giúp Chu Thái hậu lên ngôi. . . . . ."
Cao Đại lão gia nhớ tới kết quả của Tứ đệ muội, bèn không nói ra ý tưởng muốn giết chết Chu Vương phi.
Chỉ là, người của Cao phủ không làm, không có nghĩa người khác sẽ không làm.
Cha con bọn họ yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.
Cuối cùng, Cao lão Thừa Tướng trầm giọng nói: "Nếu giám quốc đại nhân bảo Cao phủ chúng ta lui, vậy chúng ta liền lui về phía sau một bước!"
Bên trong chánh điện Thanh Vân Điện của hoàng cung Kim kinh, cũng đèn đuốc sáng rỡ.
Chu Thái hậu trẻ tuổi cầm trong tay một quyển sách sử, đang ngồi trước bàn đọc sách, im ắng đọc dưới ánh nến sáng ngời.
Giả trang thành Đại Thái giám Tiền Liễu Đức - Từ Liên Ba lẳng lặng đứng một bên, tầm mắt buông xuống, không nói một lời.
Mặc dù Chu Thái hậu có thể tự đọc sách, nhưng những chữ nàng biết, đều do khi còn bé tỷ tỷ Chu Tử theo học tỷ tỷ nhà thầy đồ hàng xóm, về dạy lại cho nàng, tiểu thuyết bình thường gì đó, đều có thể đọc hiểu, chỉ là xem sách sử, lại có rất nhiều chỗ đọc không ra.
Đôi mắt hoa đào của Liễu Liên chợt lóe, nhìn về phía Triệu Trinh.
Triệu Trinh gật đầu một cái.
Bấy giờ Liễu Liên mới cùng Triệu Tráng, Ngân Linh chào một cái, rời đi.
Tiểu nhị cũng đã dọn xong cho bọn họ một cái lẩu ở sát vách.
Sau khi thỏa thuê ăn no một bữa, mãi đến lúc rửa mặt xong, Chu Tử vẫn cảm thấy bụng còn rất căng. Nàng bê cái bụng hơi nhô ra đi tới đi lui trong phòng ngủ nối liền với nhà chính, nghĩ rằng đi bộ một chút có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
Triệu Trinh ăn cũng không nhiều, hắn ngồi bên giường, đang xem mấy phong thư Triệu Tráng vừa đưa tới.
Chu Tử đi bộ một lát, bước tới bên giường ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh. Nào ngờ đợi một hồi thật lâu, hình như Triệu Trinh đọc thư đến mê mẫn rồi, căn bản không để ý tới Chu Tử.
Chu Tử có chút buồn ngủ, nàng đứng dậy cởi quần áo và giày, kéo chăn chui vào —— ngay cả chăn gối và nệm giường đều là thứ Chu Tử thường dùng trong vương phủ do Ngân Linh lấy từ trong xe ra.
Trong chăn thật lạnh. Chu Tử mới vừa chui vào liền kêu một tiếng "Lạnh chết mất".
Triệu Trinh nghe vậy, buông thư trong tay, đến bồn kê trên kệ trước cửa sổ rửa tay rồi mới đi tới, cởi y phục thật nhanh.
Hắn búng nhẹ ngón tay, "Phù ——" một tiếng, ngọn nến bị dập tắt.
Chu Tử rúc vào trong ngực Triệu Trinh, đặt cái chân lạnh lẽo của mình lên chân Triệu Trinh sưởi ấm.
Tay Triệu Trinh chậm rãi vuốt ve nàng.
Chu Tử lại trốn tới trốn lui: "Đừng mà, lạnh quá! Chờ ấm một chút rồi hãy nói!"
Triệu Trinh nghe vậy, kéo Chu Tử dán chặt hơn vào thân thể ấm áp của mình, muốn nàng ấm lên nhanh một chút.
Không đợi thân thể được Triệu Trinh sưởi ấm, Chu Tử liền tiến vào mộng đẹp.
Có Triệu Trinh tràn đầy ấm áp ở đây, rất nhanh chăn liền được sưởi ấm. Lúc Chu Tử đang ngủ say, hình như nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo, vừa muốn cử động, Triệu Trinh liền ôm nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi!"
Chu Tử biết mình không cần quan tâm đến, tìm vị trí thoải mái hơn trong ngực Triệu Trinh, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.