Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 5135 : Gặp mưu sĩ, ẩn chứa nguy cơ
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Triệu Trinh đợi Chu Tử ngủ say, mới vén một góc chăn ngồi dậy. Trước tiên, hắn kéo chăn ngay ngắn, bảo đảm khí lạnh không lọt vào, rồi mới bắt đầu đứng dậy mặc y phục.
Triệu Trinh cúi người hôn lên môi Chu Tử. Môi Chu Tử ấm nóng, mặt cũng ấm nóng. Triệu Trinh chạm vào, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, nhích gần thêm một chút, lại hôn xuống.
Đang lúc ấy, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh Liễu Liên cố ý đè thấp: "Vương Gia!"
Triệu Trinh đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Liễu Liên nói: "Lại có người đến tìm nơi ngủ trọ, tự xưng là gia quyến của Lâm Hiếu Từ - Lâm Đại nhân, không hài lòng với phòng hảo hạng bên ngoài, muốn nhóm chúng ta cho các nàng vào viện."
Lâm Hiếu Từ? Triệu Trinh không hề nghĩ ngợi, nói: "Không cho vào! Nhanh chóng xử lý, không để họ quấy rầy vương phi nghỉ ngơi!"
"Dạ!" Liễu Liên khom người lui ra.
Lúc này Liễu Liên một thân áo đen, vóc người có vẻ cao gầy, một thanh nhuyễn đao màu đen giả làm đai lưng ôm quấn lấy eo, hắn chắp tay đứng trước cửa thượng viện, nhìn mấy nam bộc mặc áo gấm thái độ phách lối đứng trước mặt, trên mặt mang ý cười, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, nhưng trong đôi mắt hoa đào không chứa nụ cười: "Công tử nhà ta và thiếu phu nhân đã nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể vào viện!"
Mấy nam bộc mặc áo gấm đại khái cũng đã ngang tàng thành thói, lớn giọng hô hào: "Lão thái thái và cô nương nhà chúng ta là ——"
Đột nhiên, cổ họng của hắn đau nhói, những lời phía sau cũng không nói ra được nữa.
Nụ cười của Liễu Liên vừa thu lại, cất giọng chậm chạp mà lạnh lẽo: "Ta đã nói, không nên quấy rầy công tử cùng thiếu phu nhân nhà chúng ta nghỉ ngơi."
Tay trái của hắn mới vừa nhẹ giơ lên, hiện tại cũng chưa rút lại mà chà xát hai tay, ánh mắt nhìn mấy người phía trước, lóe lên một cái.
Mấy vị nam bộc áo gấm này bị sát khí của hắn dọa hoảng, cùng lui về phía sau mấy bước, sau đó xoay người chạy.
Liễu Liên không rời đi, hắn vẫn đứng trước cửa viện, như một ngọn giáo.
Lâm Mộ Từ dàn xếp cho mẫu thân nghỉ ngơi trong phòng hảo hạng của trạm dịch trước, sau đó đứng dậy mang theo nha hoàn Xuân Liễu cùng Xuân Yến ra ngoài.
Quản gia Lâm Đại dẫn mấy nam bộc hoảng hốt chạy tới, vội vội vàng vàng nói: "Nhị cô nương, nhà kia không nguyện ý cho vào viện, còn đánh Lâm Tứ bị thương!"
Bởi vì đi suốt đêm, Lâm Mộ Từ cũng có chút mệt mỏi, nàng ta lạnh nhạt nói: "Vậy trước tiên ngủ lại thượng phòng thôi, sắp sếp người trực đêm đi! Trong phòng mẫu thân đã sắp xếp nha hoàn cùng ma ma, ngươi phái hai người gác đêm ngoài cửa nữa là được!"
Lâm Đại không sợ lão thái thái, không sợ phu nhân, sợ nhất là vị Nhị cô nương mặt nóng tim lạnh này, lập tức cúi đầu dạ một tiếng, cung kính tiễn Lâm Mộ Từ rời đi.
Triệu Trinh trở lại bên giường, cởi quần áo, trực tiếp chui vào chăn.
Hắn mới vừa nằm xuống, vốn đang quay mặt vào trong mà ngủ, Chu Tử thật giống như cảm nhận được hắn, lui mông về phía sau, thân thể mềm nhũn ấm nóng liền dính vào.
Núi Ngọc Bản là một ngọn núi nhỏ, khắp núi phủ đầy hoa mai vàng. Đường núi bằng phẳng rộng rãi, đỉnh núi thoai thoải, am Bồ Đề tọa lạc tại đỉnh núi Ngọc Bản.
Ngân Linh đi xa xa tuốt đàng trước, Liễu Liên đi xa xa tận phía sau, Triệu Trinh dắt tay Chu Tử đi ở giữa.
Đường núi rất bằng phẳng rộng rãi, hai bên đường nụ hoa trên cây mai vàng đã chớm nở, tỏa ra từng đợt hương thơm mát.
Chu Tử chiết một nhánh mai vàng cầm trong tay, lúc mới bắt đầu hào hứng bừng bừng, vừa được Triệu Trinh dắt đi, vừa cầm mai vàng ngửi tới ngửi lui.
Nhưng mới đi đến giữa sườn núi, bởi vì đêm qua Triệu Trinh vận động quá độ, phía dưới của nàng vừa đau vừa nhức, chân như bị đổ chì, không bước thêm được nữa.
Triệu Trinh liếc nàng một cái, đẩy nàng về phía sau, mình thì ngồi xổm xuống trước người nàng.
Chu Tử vô cùng vui vẻ, vung váy lên một chút, "oa…" một tiếng leo lên lưng Triệu Trinh, hai cánh tay bấu hai vai Triệu Trinh thật chặt.
Triệu Trinh đứng dậy cõng nàng đi về phía trước.
Chu Tử nằm trên lưng của hắn, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Đang hài lòng, lại nghe Triệu Trinh nhỏ giọng gọi: "Chu Tử ——"
"Sao vậy?" Chu Tử kề đến bên tai Triệu Trinh, hỏi.
"Nàng nặng thêm không ít!" Triệu Trinh nhỏ giọng nói.
Chu Tử: ". . . . . ."
Một lát sau Chu Tử mới kịp phản ứng, phát điên nói: "Chẳng phải chàng bảo thiếp đầy đặn một chút mới tốt sao?"
Triệu Trinh "Ừm" một tiếng, nói: "Ở trong phòng, dáng vẻ nên như thế. Chỉ là cõng trên lưng. . . . . ."
Chu Tử rất tức giận, dùng sức nằm sấp xuống, cố ý gia tăng sức nặng trên lưng Triệu Trinh.
Trên thực tế, nàng làm vậy tạo ra hậu quả trực tiếp là bộ ngực nở nang càng thêm dính chặt vào lưng Triệu Trinh, khiến Triệu Trinh có được phúc lợi không ngờ.
Xa xa đã nhìn thấy am Bồ Đề.
Triệu Tráng đang cùng chờ bên ngoài cửa chùa với một nam tử cao gầy mặc áo ngoài màu xanh đen.