Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 5147 : Trở về Nhuận Dương, đoán được tin vui

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Lúc hai vị Hứa Hầu tiến vào, Ngân Linh đang cùng mấy tiểu nha đầu dọn dẹp hành lý, sửa sang lại quà tặng mang về cho Thái phi cùng mọi người. Chu Tử vẫn đang ở trong phòng khách mới xây chơi cùng Bánh Bao nhỏ.



Nơi Chu Tử cùng Triệu Trinh ở là gian phòng một sáng hai tối, ‘một sáng’ dĩ nhiên là chánh đường, ‘hai tối’ là hai gian phòng ngủ. Bên phải là phòng ngủ của Chu Tử và Triệu Trinh, phòng ngủ bên trái vẫn còn để trống, là nơi Chu Tử treo quần áo, bày đầy các loại rương quần áo và tủ treo quần áo.



Trước khi đi, Triệu Trinh dặn dò Triệu Hùng xây sửa phòng ngủ bên trái thành một phòng khách, bên trong làm một cái giường La Hán thật to, thành nơi tốt để Chu Tử gặp khách và chơi cùng Bánh Bao nhỏ Màn thầu nhỏ.



Sau khi trở lại vương phủ, Cao Thái phi trở về chánh viện nghỉ ngơi, Triệu Trinh cùng Chu Tử mang theo Bánh Bao nhỏ Màn thầu nhỏ trở về Diên Hi cư.



Vốn chỉ Chu Tử mang theo Bánh Bao nhỏ cùng Màn thầu nhỏ chơi trên giường La Hán, có lẽ Triệu Trinh đã độc chiếm Chu Tử hơn mấy tháng, trong lòng thấy thẹn, ngồi trên ghế dựa lớn bên cạnh, rất thoải mái nhìn ba mẹ con chơi đùa. Nào ngờ chưa chơi được bao lâu, Bánh Bao nhỏ và Màn thầu nhỏ liền bắt đầu tranh giành ôm ấp.



Bánh Bao nhỏ cảm thấy mẫu thân là của mình, không muốn chia sẻ cùng Màn thầu nhỏ. Màn thầu nhỏ được Liễu Liên giáo dục, biết mỹ nữ khóc đến thật khó coi này là mẹ ruột của mình, cũng bắt đầu tranh giành với ca ca.



Chu Tử ôm Màn thầu nhỏ hôn một cái, Bánh Bao nhỏ lập tức đưa mặt tới, mắt phượng tràn đầy tố cáo. Chu Tử cũng vội hôn lên mặt bé một cái. Ai ngờ Bánh Bao nhỏ không ưng, lại chúm miệng chu môi đến, Chu Tử không thể làm gì khác hơn là lại "chụt" lên bờ môi bé một cái.



Vậy liền hay rồi, Màn thầu nhỏ không hài lòng, từ trong ngực Chu Tử chui ra ngoài, đứng trên giường La Hán, kéo mặt Chu Tử, nhắm ngay môi Chu Tử gặm một cái.



Chu Tử sờ sờ nước miếng bị Màn thầu nhỏ thoa lên trên môi, yên lặng không nói.



Triệu Trinh nhìn hai con trai tranh thủ tình cảm, cảm thấy thật vô lực, che trán, nhìn cũng không muốn nhìn.



Bánh Bao nhỏ cảm thấy mình bị thua thiệt, vọt tới, ỷ mình lớn hơn, đẩy ngã đệ đệ, nhào tới bên người mẫu thân, "chụt chụt" hôn loạn lên mặt mẫu thân, thoa nước miếng khắp mặt Chu Tử.



Tính tình Chu Tử dễ chịu, lấy khăn lau mặt, tiếp tục hòa giải quan hệ của hai huynh đệ.



Triệu Trinh ở bên cạnh không xem nổi nữa, đứng dậy, sải bước đi tới, mỗi tay túm một con khỉ con Bánh Bao nhỏ và Màn thầu nhỏ đang ôm Chu Tử tranh thủ tình cảm, đi tới cửa nội viện Diên Hi cư, ném cho Hàn Tử Xuyên và Liễu Liên đang rảnh rỗi ngây ngô ở cửa ra vào phòng trị sự, nói: "Khi nào dạy được cho bọn hắn biết cái gì là huynh hữu đệ cung (anh trai đối xử thân thiết, em trai cung kính yêu thương), thì hãy trả bọn chúng lại!"



Hàn Tử Xuyên và Liễu Liên duỗi tay ra, nhận lấy Bánh Bao nhỏ cùng Màn thầu nhỏ.



Bánh Bao nhỏ đang vượt mọi khó khăn gian khổ đấu tranh lâu dài cùng phụ vương, tích lũy được một lượng lớn kinh nghiệm, lúc này biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, không nói một lời, đợi phụ vương rời đi.



Màn thầu nhỏ không biết lợi hại của phụ vương, dọc đường đi vẫn một mực gào khóc: "Mẹ ——"



Liễu Liên thấy Vương Gia lộ vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Nhị công tử, liền lau lau nước mắt trên mặt Nhị công tử, xoay Nhị công tử trong lòng ra đối mặt mình, sau đó khẽ mỉm cười với Nhị công tử.
Hứa Văn Cử ‘ngạc nhiên trước vui mừng sau’, tiếp theo là liên tục hối tiếc: "Ta có thể gọi thêm chút bào ngư ướp lạnh, hải sâm nướng thông, nghêu sò hầm đu đủ không. . . . . ."



Thanh Đông cười: "Dĩ nhiên có thể!"



Lúc này Hứa Văn Cử mới ý thức được, thì ra Vương Gia vốn đã chuẩn bị tiệc mời mọi người, chỉ muốn trêu mình và Hầu Lâm Sinh một chút.



Vừa nghĩ như thế, mặt mày hắn không khỏi hớn hở, hóa vui mừng thành gọi thức ăn, gọi toàn bộ món ăn đắt tiền nhất Vọng Giang lâu ăn một lần!



Người của phủ Nam An vương bao toàn bộ lầu ba của Vọng Giang lâu, không có một người ngoài nào. Rượu còn chưa uống đủ, Thanh Đông lệnh cho Ca cơ lên lầu trợ hứng. Những người này đều đang độ tuổi tràn đầy năng lượng, thấy mỹ nhân lên sàn, đều không khách khí nữa, mỗi người kéo một nàng ngồi lên đùi, "Ca ca muội muội" đến buồn nôn.



Chỉ năm người không có mỹ nhân hầu hạ bên cạnh —— Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh, Hàn Tử Xuyên, Liễu Liên cùng Tống Chương.



Hai gã Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh thì lòng dạ ai cũng biết rõ là thế nào, đều không ép bọn họ, ba vị còn sót lại này cũng có chút cảm giác hạc đứng trong bầy gà, cho nên mọi người rối rít ồn ào cả lên.



Hàn Tử Xuyên cười cười, nói: "Hôm nay Hàn mỗ mang danh là thầy của Thế tử, nếu bị Vương Gia biết. . . . . ."



Hắn không nói câu tiếp theo, mọi người cũng đều hiểu.



Vương Gia sống tựa như hòa thượng, e là cũng không thích thầy của Thế tử ong bướm gì đó.



Liễu Liên cười cong cong mắt hoa đào: "Bọn họ có ai đẹp hơn ta?"



Mọi người nhìn lên, ngược lại cảm thấy thật đúng, Ca cơ nơi này, cho dù là ai, đặt cạnh Liễu Liên, cũng khiến người ta sinh ra cảm giác Liễu Liên bị nữ nhân ong bướm.



Tống Chương thấy đến phiên mình, trên gương mặt tuấn tú mắt mũi như khắc xuất hiện vẻ mặt có thể xưng là "Khổ sở": "Lúc nhỏ Tống mỗ nghịch ngợm, lúc cưỡi lừa sơ ý bị đá trúng, đến nay. . . . . ."



Nhìn vẻ mặt nín nhịn kia, nghe lời nói chua xót, tất cả mọi người đều hiểu, đều rất đồng tình: "Tống huynh đệ, đừng để ý, người mà trời muốn giao trách nhiệm lớn lao, trước sẽ rèn tâm trí, sau sẽ rèn gân cốt. . . . . ."



Thấy Tống Chương sắp lã chã rơi lệ, người khuyên giải cũng không mù quáng khuyên răn nữa, vội sửa lời nói: "A, hải sâm nướng thông tới rồi, đây là món ăn tráng dương nổi tiếng đó!"



Mọi người: ". . . . . ."