Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 220 : Bị cười nhạo, Vương gia trấn định

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Cho đến trưa Chu Tử vẫn mệt mỏi, cuối cùng quyết định trốn trong phòng của mình ngủ nửa ngày, mãi cho đến sau buổi cơm trưa mới rời giường. Nàng biết khắp người mình đầy dấu vết - không thể gặp người, liền mặc một bộ trung y cao cổ, bên ngoài khoác một cái áo vạt dài, phía dưới là cái quần dài che kín chân. Mặc như vậy xong, tự mình cảm thấy từ cổ đến chân đều đã được che phủ kín đáo, lúc này mới yên tâm. Nàng đứng trước gương nhìn nhìn, cảm thấy mắt và môi đều đã bớt sưng, mới dám ra ngoài gặp người.



Thấy nàng đi ra, Tĩnh Túc đang trực bên ngoài nói cho nàng biết lúc sáng Đào ma ma phái người đến tìm nàng.



Chu Tử suy nghĩ một chút, đi tìm Đào ma ma trước.



Đào ma ma vừa thấy Chu Tử đến, cũng không nói nhiều, trực tiếp kéo vào phòng.



Hai người cũng coi như là người cùng trải qua hoạn nạn, tất nhiên không nói nhiều lời vô nghĩa. Không cần Chu Tử mở miệng, Đào ma ma cũng biết Chu Tử tới để hỏi cái gì, vừa vào phòng ngồi xuống giường, liền lên tiếng: "Ta biết con muốn hỏi chuyện gì. Con cứ yên tâm, mọi chuyện đều đã được giải quyết!"



Lúc này Chu Tử mới yên tâm, cười hì hì nhìn Đào ma ma, khẽ vỗ ngực.



Đào ma ma nở nụ cười, khẽ quát nàng: "Vỗ nơi đó làm gì? Không sợ đau sao?" Lại đứng dậy cầm một cái hộp lớn đến, để lên bàn rồi mở ra.



Chu Tử nhích lại gần liền nhìn thấy, thì ra là một hộp bánh Trung thu còn nhỏ hơn lòng bàn tay đứa trẻ.



Đào ma ma chỉ vào bánh Trung thu nói: "Chắc là con chưa ăn cơm trưa, ăn trước một chút đi! Chừng hai ngày nữa đại quân của Vương gia sẽ xuất phát, tiết Trung thu và sinh thần (sinh nhật) của con chắc không thể tổ chức ở vương phủ, mẹ nuôi làm chút bánh Trung thu cho con ăn trước!"



Chu Tử thích nhất là ăn bánh cao phù dung, bánh đậu, mứt táo cùng vài món đồ ngọt, thấy bánh Trung thu lại muốn chảy nước miếng, nàng cũng không khách khí, cầm lấy bánh Trung thu cắn một miếng thật to, phát hiện là bánh nhân đậu xanh, thực vui vẻ, lại cắn một miếng to khác.



Đào ma ma thấy nàng thích, lại lấy một cái bánh phù dung đậu xanh cho nàng. Sau đó sai tiểu nha đầu bên ngoài châm hai chén trà bưng vào.



Chu Tử ăn bánh Trung thu, nghe Đào ma ma nói chuyện.



"Chuyện gửi bạc ngày ấy, sau đó Vương gia ra lệnh bảo Triệu Hùng hỏi Quý nhi, rồi sai quản sự đắc lực bên người - Triệu Phúc đi làm chuyện này, Quý nhi đã đưa tất cả bạc, thư và túi đồ giao cho Triệu Phúc. Con cứ yên tâm, Triệu Phúc là người có kinh nghiệm, là nhân tài trong nhóm quản sự của Vương phủ, thêm nữa, Vương gia vẫn chưa yên tâm, còn bảo Triệu Phúc dẫn theo hai binh lính!"




Triệu Chính đã cười đủ, thấy hắn ngượng ngùng như vậy, liền thay đổi đề tài thích hợp: "Ngày kia đại quân xuất phát, đệ có tính toán gì không?"



Nói đến chính sự, đầu óc Triệu Trinh cũng không co rút nữa, khôi phục tác phong bình thường: "Huynh trưởng thấy sao?"



Triệu Chính dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Một khi giao trả binh phù cấm quân lại cho Bộ binh, vậy binh quyền liền —— "



Hai huynh đệ nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ.



Rất nhanh Triệu Trinh đã bàn xong chính sự với Triệu Chính, giải quyết xong nỗi băn khoan, Triệu Trinh liền quyết định sớm trở lại gặp Chu Tử.



Hắn nhìn thấy Chu Tử nằm trên ghế dài ăn mặc kín đáo như vậy, một chút áy náy liền thoáng qua trong lòng, cũng không lạnh như băng không nói lời nào với Chu Tử như trước nữa.



Lúc này, Chu Tử nhìn thấy trên mặt của Vương gia xưa nay coi trọng hình tượng lại nhiều thêm một vết móng tay, trong lòng rất hổ thẹn, càng thêm săn sóc càng thêm ôn nhu với Vương gia.



Lúc phòng bếp nhỏ bưng cơm chiều lên có món cua lớn hấp.



Chu Tử nhìn nha đầu dọn cơm mang lên một bộ dụng cụ bằng bạc phức tạp dùng để ăn cua, vô cùng ngạc nhiên, ai ôi một tiếng, cầm lên xem kỹ.



Triệu Trinh thấy nàng cao hứng như vậy, liền mỉm cười ngồi ở đó, chờ Chu Tử lột cho hắn. Ai ngờ sau khi Chu Tử ngắm trong chốc lát, lại trả bộ dụng cụ kia trở về, giơ tay cầm lấy một con cua, chuẩn bị lột cho Triệu Trinh ăn.



Triệu Trinh vừa thấy nàng tùy tùy tiện tiện lột cua, trong lòng khẽ động, vội nói: "Nàng không cần đụng đến, ta làm là được!"



Chu Tử mỉm cười liếc hắn một cái, thật sự ngồi chờ hắn lột.