Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 474 : Gặp con trai, chịu nỗi khổ độc hại
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Nước mắt Chu Tử từ từ ngừng lại, cũng không gào khóc nữa, chỉ dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi mình không để ý đến thể diện mà khóc to hô lớn, rất xấu hổ, chui đầu vào trong chăn không chịu ra ngoài. Nàng chỉ là quá nhớ thương Bánh Bao nhỏ, sau đó liền muốn phát tiết một chút, không ngờ lại có thể khoa trương đến như vậy.
Thật lâu sau, Chu Tử không nghe thấy động tĩnh gì của Triệu Trinh, bò dậy mà nhìn, Triệu Trinh đang ngồi bên giường, như có điều gì đó đang suy nghĩ. Nàng vội hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Triệu Trinh nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: "Không có gì, nàng rửa mặt thu dọn một chút, ta phải đi tuần tra doanh trại, nàng chờ ta cùng dùng bữa tối!"
Chu Tử gật đầu một cái.
Triệu Trinh ra khỏi lều lớn, chậm rãi rời đi.
Nam An vương trị quân, áp dụng thuật quản thúc hành vi, một mặt tạo quyền uy của mình trong quân đội, một mặt khiến tướng lãnh cùng quân sư quản thúc lẫn nhau. Tướng lãnh đều do hắn tự mình cất nhắc, tất cả quân sư đều là mưu sĩ mà hắn tin tưởng.
Triệu Trinh cứ như vậy, vững vàng nắm quân đội trong tay.
Tướng lãnh của Tân quân là ái tướng Tôn Gia Nghị của Triệu Trinh, quân sư là mưu sĩ Chương Tử Hàm của hắn; tướng lãnh của quân phòng thủ Nam Cương là Tướng quân đã theo hắn nhiều năm - Hách Tinh Thành, quân sư là mưu sĩ của hắn - Vương Nãi Vũ; tướng lãnh cấm quân là Viên Hạo do hắn một tay vun trồng, quân sư là Hồ Phi Đồng.
Những người này nghe nói Vương Gia muốn tuần tra doanh trại, đều cùng đi theo.
Triệu Trinh tự đến tự đi, mang theo đám người này tuần tra khắp doanh trại, vẫn không lên tiếng. Hắn trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, dưới sự trừng trị của hắn, không ai dám chống lại quân lệnh. Tôn Hỷ thân bại danh liệt lại bị ngũ mã phanh thây, kết cục này vẫn còn như mới trong ký ức mọi người, mùi máu tươi kia dường như vẫn còn quẫn quanh trước mũi; nhưng lần này đại thắng trở về, Vương Gia phong thưởng thật sự là tăng gấp bội, mấy vị tướng lãnh đều được phong hầu, cứ theo từng cấp mà thưởng xuống, chỉ cần ra sức đánh giặc, chưa bao giờ bị thiệt!
Triệu Trinh mà làm chánh sự, tất nhiên sẽ vô cùng chuyên chú, lúc này đã sớm quên Chu Tử ra sau đầu. Hắn chỉ nghĩ đến vấn đề sắp xếp quân đội sau chiến tranh. Triệu Trinh có một ý tưởng, nếu như kế tiếp sẽ có một khoảng thời gian hòa bình, nhiều binh lính không có chỗ dùng như thế, quân pháp có nghiêm khắc, cũng không chịu nổi mấy chục vạn nam nhi trẻ tuổi nhiệt huyết nhàn rỗi từ sáng đến tối, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện sai lầm!
Trong đầu Triệu Trinh bước đầu có một ý tưởng, còn chưa tính là hoàn thiện, hắn phải cùng nhóm tướng lãnh mưu sĩ thương lượng một chút rồi mới nói được.
Lần này hội nghị quân sự vừa mở liền tiến hành cả đêm, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Triệu Trinh mới trở về lều lớn, vừa nhìn, đã thấy Chu Tử đang ôm y phục của hắn khò khò ngủ say!
Lúc này ánh sáng đã lờ mờ, Triệu Trinh cũng không muốn ngủ, hắn ngồi trong màn nhìn ra ngoài cửa giường, nhìn ra cây hoa hồng xanh tươi bên ngoài, lại bắt đầu băng khoăng suy nghĩ.
Triệu Trinh muốn thấy Triệu Tử hơi có bộ dạng trẻ nhỏ một chút, khóc ầm ĩ vài tiếng cũng tốt, nhưng Triệu Tử vẫn mang bộ dạng chẳng làm sao cả, mắt xếch nho nhỏ nhìn tới nhìn lui, rất là tò mò.
Triệu Trinh liền giơ Triệu Tử lên cao cao, muốn dọa Triệu Tử một chút.
Do là mùa hè, bên trên Triệu Tử mặc một bộ quần áo trẻ em bằng tơ mềm, bên trong quần áo trẻ em mặc một bộ áo dài đến chân, để trần hai bàn chân nhỏ. Triệu Trinh giơ Triệu Tử lên, đứng cạnh một bên Chu Tử lập tức nhìn thấy vì mắc tiểu mà ** nhỏ của Triệu Tử nhếch lên, chợt cảm thấy không tốt, vừa muốn nhắc nhở Triệu Trinh, lại thấy Thái phi nương nương mỉm cười nháy mắt, liền hiểu, thoáng bước ra phía trước một bước, hi vọng chút nữa có thể cứu Triệu Tử một phen.
Triệu Trinh vừa giơ Triệu Tử lên, đang híp mắt đấu mắt với Triệu Tử, chợt phát hiện Triệu Tử cũng nheo mắt lại, nắm quả đấm nhỏ, lộ vẻ dùng sức, cảm thấy không đúng, vừa muốn buông Triệu Tử xuống, một luồng nước tiểu khai ngọt của bé trai phun ra, phun lên mặt Triệu Trinh.
Triệu Trinh: ". . . . . ."
Chu Tử vọt tới thật nhanh, ôm lấy Triệu Tử, chạy đến núp sau lưng Thái phi.
Cao Thái phi thực hiện được quỷ kế, trong lòng vô cùng vui vẻ, cười nói: "Vương Gia, nước tiểu của bé trai rất bổ đó!"
Dứt lời, cười ha ha.
Triệu Trinh dở khóc dở cười, đầy mặt đầy đầu đều là nước tiểu của bé trai, đứng dậy bước đi. Đi tới cửa, nhớ đến Chu Tử đang vui sướng khi người gặp họa, quay đầu quát khẽ: "Chu Tử, tới đây!"
Chu Tử vội dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thái phi, Thái phi cười nói: "Con đi theo đi!"
Chu Tử đành phải lưu luyến không rời trả Triệu Tử vừa mới sảng khoái đi tiểu đầy đầu đầy mặt cha bé lại cho Thái phi nương nương, tự mình bước nhanh theo ra ngoài —— đối với Triệu Trinh nóng nảy bên cạnh, nàng vẫn nên dứt khoát không cãi lời!
Tác giả có lời muốn nói: canh thứ nhất dâng lên!
Cuối cùng, muốn hỏi một chút, Mạc Mạc lại muốn viết thịt thịt, chương kế tiếp muốn sao? Nặng khẩu vị được không?