Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 475 : Tẩy nước tiểu, Chu Tử xui xẻo
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Triệu Trinh đen mặt trở về Diên Hi cư, bên này Chu Tử vừa đuổi theo vừa dặn dò Triệu Hùng nhanh chóng chuẩn bị nước nóng.
Triệu Trinh vào phòng ngủ, vẫn hầm hừ ngồi xuống bên giường.
Bám theo một đoạn, Chu Tử vội đến trước người hắn, lấy khăn muốn giúp hắn lau sạch nước tiểu còn đọng trên mặt. Triệu Trinh ngửa người, sau đó cướp lấy khăn ném qua một bên, đưa tay ôm lấy mặt Chu Tử, dán sát mặt mình lên mặt Chu Tử, cọ tới cọ lui, cho đến khi xác định Chu Tử và mình cùng chia sẻ nước tiểu của Triệu Tử mới thôi.
Mặc dù quanh năm suốt tháng Triệu Trinh nhìn xa trông rộng, đến nỗi có dáng vẻ của ông cụ non, nhưng đúng là chỉ mới hai mươi tuổi. Vì trong khoảng thời gian dưỡng bệnh được Chu Tử tẩm bổ, mặt của hắn đã trở nên vừa trắng vừa mềm, giờ phút này sít sao cọ xát vào mặt Chu Tử, Chu Tử liền có một loại cảm giác khác thường, mặt nàng thoáng tê dại, rất nhanh giống như điện giật truyền khắp toàn thân, nàng vội cố gắng đẩy Triệu Trinh ra: "Đừng đùa nữa, tắm trước đã!"
Triệu Trinh cọ xát một lát, cọ đến vừa lòng thỏa ý, mới nhỏ giọng nói: "Buổi sáng ta đã tắm nước lạnh rồi."
Dứt lời, Triệu Trinh tranh thủ thời gian vén tà áo lên, tụt quần xuống, sau đó ngồi lên mép giường, tách hai chân Chu Tử ra, ôm lấy Chu Tử, để nàng dạng chân ngồi trên người mình.
Đùi hắn quá cứng, ngồi phía trên Chu Tử cảm thấy rất khó chịu, xoay qua uốn lại, muốn ngồi thoải mái hơn một chút.
Triệu Trinh bị nàng cọ xát rên rỉ một tiếng, hít sâu một hơi.
Hắn nâng mắt phượng nhìn chằm chằm Chu Tử, một tay nắm lấy thắt lưng Chu Tử, một tay xé đi váy cùng quần lót của Chu Tử.
"Roẹt" một tiếng, Triệu Trinh xé rách quần lót giữa hai chân Chu Tử làm thành một lỗ thủng to, trước tiên hắn vươn tay vào thử thử, cảm thấy lỗ thủng này có kích cỡ phù hợp, hai tay liền nâng Chu Tử lên thật cao, sau đó nhắm ngay vị trí dùng sức nhấn xuống.
Chu Tử bị hắn xoa nắn một lúc, tuy có chút ẩm ướt, nhưng cũng chỉ mới một chút, bị hắn nhấn một cái đi vào, liền cảm thấy đau không thể nhịn, bắt đầu giãy giụa. Vừa giãy giụa nàng vừa nói: "Thái phi nương nương vừa mới chuyển tới. . . . . . nô tỳ. . . . . . nô tỳ phải theo bên bà. . . . . . còn có Triệu Tử. . . . . ."
Nàng không đề cập tới Triệu Tử thì thôi, nhắc tới Triệu Tử, Triệu Trinh liền cảm thấy mặt và tóc đều khai khai, nhất thời nổi trận lôi đình, bắt đầu không thèm để ý. Là võ tướng, chuyện phòng the của Triệu Trinh và Chu Tử luôn luôn rất phóng túng, dường như mỗi lần đều phải giày vò một phen. Lần này bởi vì bị thương, cho dù có Chu Tử bên người, hắn cũng không thể không cẩn thận dịu dàng như nước mà sinh hoạt vợ chồng, đã hơn nửa năm không sảng khoái, đã nín nhịn cả trận dục hỏa, sao có thể dễ dàng buông tha nàng?
Thấy nàng giãy giụa, Triệu Trinh nhìn nàng chằm chằm, nhe răng cười, ôm lấy Chu Tử ném lên giường. Chu Tử nhìn thấy bộ dáng không giống như cười của hắn, lập tức sợ hãi, vội vàng bò trốn vào giường.
Triệu Trinh giơ tay nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo nàng trở lại.
Hắn nhặt đai lưng của mình từ trên nền đất, dùng răng khẽ cắn, sau đó xé ra, đai lưng chia ra làm hai, hắn cầm lấy mắt cá chân Chu Tử, tách hai mắt cá chân Chu Tử ra, trói chặt lên khung giường. Tiếp đó lại dùng áo choàng lụa đen cột chắc hai tay ở trước ngực Chu Tử, đẩy lên đỉnh đầu.
Trong lúc này, Chu Tử vẫn im lặng giãy giụa, nhưng thân thể Triệu Trinh vừa khôi phục, hơi sức lớn đến kinh người, cho dù nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát được, chỉ đành thở hồng hộc nhìn chằm chằm Triệu Trinh, hy vọng xa vời là sử dụng ánh mắt bức lui hắn.
Lúc này cửa giường vẫn không đóng, Chu Tử cảm thấy nơi quần lót bị xé lành lạnh, có chút sợ hãi, đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lại bị mắt phượng của Triệu Trinh nhíu lại, dọa nuốt trở về.
Triệu Trinh cầm hai chân nàng, đẩy mình về trước, dùng sức đâm vào.
Khi nghe được cái từ "Trắc phi" này, nàng thực kinh ngạc, cũng không dám ngẩng đầu, càng không dám cắt ngang lời dạy bảo như Trường Giang Hoàng Hà chảy mãi không ngừng của Thái phi nương nương, đành phải tiếp tục nhẫn nại.
Nói một lúc lâu, đã nói đến "Phụ đức" "Phụ giới", Cao Thái phi phát hiện Triệu Tử vẫn ru rú trong ngực bà giương mắt phượng nhỏ nhìn chằm chằm mẫu thân bé, lúc này mới thấy thân thể Chu Tử lung lay sắp đổ.
Bà sờ sờ thân thể mềm mại nhỏ bé của Triệu Tử, cảm thấy ôm con trai mà mắng mẫu thân thì thật không thích hợp, liền nói lời kết thúc: "Đang lúc quốc tang, con và Trinh nhi chia phòng đi, con chuyển đến ở trong viện của ta, ở phòng phía đông bên cạnh! Giờ lập tức đến phòng phía đông, chép 《 nữ giới 》một trăm lần!"
Chu Tử dập đầu một cái, cảm tạ Thái phi đã tha cho, sau đó cố hết sức duy trì thăng bằng đứng lên.
Chu Tử không ăn cơm trưa, vì trừng phạt nàng, Thái phi nương nương cũng không cho người đưa cơm tối đến, lệnh cho nàng hết sức tập trung chép《 nữ giới 》ở phòng phía đông.
Chu Tử lặng lẽ đưa ngân phiếu cho Hoàng Oanh, năn nỉ Hoàng Oanh nghĩ biện pháp cầu xin Thái phi cho nàng chăm sóc Triệu Tử.
Hoàng Oanh nhìn nhìn mệnh giá của ngân phiếu một chút, rất là hài lòng, liền mỉm cười nói: "Chu trắc phi chờ một chút, nô tỳ thử một lần xem sao!"
Bởi vì hôm nay lượng vận động của Cao Thái phi đột nhiên tăng cao, thân thể tiêu tốn nhiều sức lực, mệt nhọc tới cực điểm, vừa đến giờ hợi, liền buồn ngủ nằm nghiêng trên giường, nhưng bởi vì buổi chiều đã ngủ đủ, lúc này tiểu Triệu Tử lại thật vui sướng, thân thể lật tới lật lui trên giường —— bé mới vừa học được cách lật người, đang cảm thấy vô cùng hứng thú!
Hoàng Oanh nhân cơ hội nói: "Nương nương, không bằng đưa tiểu thế tử đến chỗ mẫu thân. . . . . ."
Cao Thái phi uể oải phất phất tay, không lên tiếng.
Hoàng Oanh liền cười híp mắt ôm lấy Triệu Tử, dỗ dành: "Tiểu thế tử ngoan, đi gặp mẫu thân người nào!"
Rồi giống như một cơn gió ôm Triệu Tử đi.
Vừa nhìn thấy Bánh Bao nhỏ, đang nhón chân chờ mong, Chu Tử lập tức chạy ra đón, ôm lấy Bánh Bao nhỏ Triệu Tử, thuận tay lại nhét ngân phiếu cho Hoàng Oanh.
Hoàng Oanh lộ ý cười, khóe mắt cũng cong lên: "Chu trắc phi, người cứ chăm sóc tiểu thế tử, nô tỳ ra bên ngoài trông chừng!"
Chu Tử luôn miệng nói cảm ơn, chờ Hoàng Oanh bước ra ngoài rồi mới ôm Triệu Tử ngồi lên giường, đầu tiên là ngửi hương sữa ngọt ngào trên người Triệu Tử, sau khi ngửi tới ngửi lui, “chụt chụt chụt” hôn không ngừng lên khuôn mặt nhỏ, cái đầu nhỏ cái miệng nhỏ, tay mập chân mập của Triệu Tử, hôn xong, nàng vẫn chưa thỏa mãn, lại khẽ cắn lên cái mông tròn của Triệu Tử.
Lúc Triệu Trinh tiến vào, Chu Tử đang há mồm cắn mông Triệu Tử.
Tác giả có lời muốn nói: canh thứ hai dâng lên, bởi vì cảm thấy cực kỳ trong trẻo, cho nên không cắt giảm mà đưa lên!