Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 493 : Chấn chỉnh ‘phu cương’, Vương gia thất bại

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Ngồi trong kiệu mềm, Chu Tử nghĩ đến Triệu Trinh đang tức giận, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, làm thế nào để giải thích cho chàng đây, nên giải thích thì trước kia cũng đã từng giải thích rồi, Triệu Trinh lại còn ăn cái loại dấm chua đã mấy năm này! Trong đầu Chu Tử bắt đầu sắp xếp từ ngữ, nghĩ sau khi trở về nên giải thích thế nào với Triệu Trinh. Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của nàng liền chệch hướng, chuyển sang một phương hướng kỳ dị —— nếu năm đó Chương Kỳ thích mình, thích đến không nhịn được, sẽ xuất hiện loại chuyện xưa đến mức nào đây?



Mẹ của Chương Kỳ lợi hại như vậy, kỳ vọng với Chương Kỳ lớn như vậy, nhất định sẽ không để mình làm chánh thê, đại khái trước hết sẽ để mình làm nha hoàn thông phòng của Chương Kỳ, sau đó mình liền bắt đầu đấu đá với mấy nha hoàn của Chương gia, đấu đá với di nương của Chương Kỳ, đấu đá với chánh thê của Chương Kỳ . . . . . . Đấu đấu, liền đấu đến chết; hoặc may mắn trở thành di nương, nhịn đến khi hoa tàn ít bướm, hoặc là còn chưa hoa tàn ít bướm thì đã phải nhìn Chương Kỳ thêm từng người từng người vào phòng, sinh từng đứa từng đứa trẻ, nhất định tâm sẽ như tro tàn, sống không bằng chết.



Cho dù mình được ông trời đoái thương, gả làm chánh thê cho Chương Kỳ, về sau thì sao? Đấu đá với cha chồng Chương lão Tam, đấu đá với mẹ chồng lợi hại, đấu đá với cô em chồng ích kỷ Chương Mai, đấu đá với những tiểu thiếp, với nha hoàn thông phòng của Chương Kỳ, đấu đá với thân thích cực phẩm của Chương gia. . . . . . Đấu đấu, càng đấu càng nản lòng thoái chí, liền đặt toàn bộ sự trông cậy lên trên người đứa bé, cả đời cứ trôi qua như vậy.



. . . . . .



Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Tử không khỏi rùng mình: đây là cuộc đời đáng buồn đáng sợ đáng thương đến mức nào!



May nhờ mình gặp được người là Triệu Trinh, cái người kiêu ngạo kỳ quặc ưa tức giận hay tính toán với mình rồi lại yêu thương cưng chìu mình sâu đậm.



Trên người Chu Tử toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nàng lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán, tự nhủ: ta thật đúng là một người may mắn!



Trong nháy mắt này, Chu Tử ra quyết định, trở về phải cúi người nhường nhịn, giải thích kỹ càng với Triệu Trinh, hết sức lấy lòng Triệu Trinh một lần, vì mình đã hung ác nhéo lên người Triệu Trinh một chút.



Triệu Trinh cũng đang buồn bực.



Năm ấy khi Chu Tử đến bên cạnh hắn, nàng đã mười lăm tuổi.



Triệu Trinh bắt đầu mơ mộng theo tình tiết của mấy cuốn tiểu thuyết đang phổ biến nhất ở Đại Kim —— trước khi Chu Tử gặp mình, cùng Chương Kỳ là hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư, chỉ vì vận mệnh trêu người chia cắt bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể đè nén yêu thương trong lòng, hôm nay gặp lại, tâm tư lưu luyến, khổ không thể tả —— Triệu Trinh nghĩ vẩn vơ không nổi nữa, đây quả thực rất rất rất đáng giận! Quả thật muốn làm hắn tức chết!



Cho nên, ngồi trên lưng ngựa, Triệu Trinh liên tục suy tư, nghĩ nên chấn chỉnh ‘phu cương (quyền hạn, vị thế của người chồng)’ với Chu Tử như thế nào, một lần nữa xác định địa vị trượng phu duy nhất của mình.



Kiệu vừa vào vương phủ, Chu Tử liền muốn giải thích cặn kẽ với Triệu Trinh một chút, nhưng kiệu của Chu Tử bị đưa vào từ cửa hông, rồi tiếp tục đi thẳng về Diên Hi cư.



Chu Tử vén màn kiệu nhìn Triệu Trinh, lại phát hiện Triệu Trinh đã sớm đi mất, chỉ có Triệu Hùng và một gã sai vặt đi theo mình. Nàng lại không thể lập tức dừng kiệu hỏi Triệu Hùng hành tung của Vương Gia, không thể làm gì khác hơn là buồn buồn trở về Diên Hi cư.



Chu Tử chờ cả ngày ở nội viện Diên Hi cư, nhưng không đợi được sự trừng phạt trong tưởng tượng, cuối cùng không kiên trì nổi nữa, thật cực kỳ mệt mỏi, nằm dài trên giường chờ Triệu Trinh, ai ngờ chờ tới chờ lui nàng lại rất buồn ngủ, vì vậy nàng quyết định chờ khi tỉnh ngủ rồi hãy nói!



Triệu Trinh nghĩ về tới Diên Hi cư phải ‘trọng chấn phu cương’, đáng tiếc mới vừa vào cửa chính vương phủ liền bị thủ lĩnh Phàn Duy Bân của kỵ binh dũng mãnh cùng thủ lĩnh ám vệ Bạch Tử Xuân ‘ôm cây đợi thỏ chờ Vương Gia’ cản lại.



Chánh sự quan trọng hơn, Triệu Trinh mang theo Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân đến chính viện của thư phòng bên ngoài.
Nàng bưng nước lạnh vào phòng ngủ, dùng khăn lụa chấm nước lạnh làm mát trán cho Triệu Trinh, lau chùi máu mũi.



Chờ sau khi làm xong, nhìn vẻ mặt tức giận của Triệu Trinh, Chu Tử cũng mất hăng hái, chỉ còn buồn cười, ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia của thiếp à, hôm nay làm sao thế?"



Triệu Trinh buồn bực nói: "Nghẹn!"



Hắn nhanh chóng tháo áo khoác Chu Tử ra, đẩy ngã lên giường: "Đến đây, dập lửa cho Bổn vương trước đã!"



Bởi vì có kinh nghiệm khi mang thai Triệu Tử, Chu Tử cảm thấy hẳn là có thể, cho nên vốn đã chuẩn bị kỹ càng, hiện tại thấy Triệu Trinh nôn nóng như thế, mình cũng có chút động tình, ỡm ờ cũng không phải là chuyện tốt.



Sau khi ân ái, cả người Triệu Trinh sảng khoái, liền nghĩ tới chuyện bị nhéo lúc ban ngày, liền trần trụi ôm lấy Chu Tử, triển khai xét xử cùng thương lượng trên giường.



Lần này thái độ của Chu Tử rất tốt, trước hết chui vào làm ổ trong ngực Triệu Trinh, tay tròn trịa như có như không vỗ về chơi đùa trên người Triệu Trinh, trong miệng lại thành khẩn nói xin lỗi: "Vương Gia, hôm nay đều là thiếp sai, về sau thiếp sẽ không bao giờ như vậy nữa!"



Với loại hành vi mỗi lần Chu Tử đều nhận sai trước, nhưng mỗi lần lại đều có chết cũng dứt khoát không thay đổi này, Triệu Trinh đã lĩnh hội thật sâu, nhưng mà, Chu Tử nhịn xuống thật thấp, vô cùng thỏa mãn tâm lý hư vinh làm trượng phu của Triệu Trinh. Hắn ngạo mạn nói: "Thái độ nhận lỗi thành khẩn như vậy, ta liền không truy cứu tội là kẻ dưới mà dám phạm thượng khi dễ Bổn vương; chỉ là, nàng và cái gã Chương Kỳ đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Chu Tử nghiêng người, gác cái chân trái thon dài trắng nõn của mình lên người Triệu Trinh trên, nhẹ nhàng ma sát, miệng lại dịu dàng giải thích: "Khi cha thiếp còn sống làm nghề thợ mộc, làm việc trong nhà Chương Kỳ, thiếp chỉ gặp mặt hắn một lần, sao lại đến mức có giao tình gì. Sau đó, ở kinh thành lại gặp được hắn, bởi vì là đồng hương, liền xin hắn giúp một tay. . . . . ."



Triệu Trinh vừa nghe, đang muốn mở miệng tiếp tục ‘trọng chấn phu cương’, lại bị chân Chu Tử chạm vào khu vực quan trọng, nhất thời cả người run lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Tử lại trở nên sâu thẫm.



Là Chu Tử cố ý, chân của nàng đang quanh quẩn tới quanh quẩn đi ở chỗ đó của Triệu Trinh, cuối cùng khiêu khích thành công tiểu huynh đệ mới vừa xếp cờ im trống của Triệu Trinh.



Tình thế cấp bách khó nhịn, Triệu Trinh nghiêng người ôm Chu Tử vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: "Còn có thể không?"



Chu Tử không trả lời, chỉ cúi đầu cắn xuống trước ngực hắn.



Triệu Trinh không thể kìm được nữa, xoay Chu Tử thành tư thế đưa lưng về phía mình, liền nương theo trơn trượt vừa rồi mà chen vào.



Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người Triệu Trinh đều rất thoải mái, vẻ mặt lại rất u buồn.



Hắn cảm giác đêm qua giống như mình để cho Chu Tử làm, bị *** rồi!