Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 498 : Nhận cấp báo, nửa đêm rời phủ

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Chu Tử nằm trên lưng Triệu Trinh, tay Triệu Trinh tách hai chân nàng, nâng mông nàng, khiến nàng duy trì trạng thái bụng không tiếp xúc với phần lưng của mình. Bông tuyết vẫn tiếp tục bay xuống.



Vóc người Triệu Trinh cao gầy, chân dài vai rộng eo thon, mặc dù được xưng tụng là tinh tráng, nhưng phần lưng cũng không quá dày rộng.



Chu Tử kề mặt lên lưng hắn, cảm nhận cơ thể của Triệu Trinh.



Lúc này, thật ra Triệu Trinh phải nói mấy lời ngon tiếng ngọt thúc đẩy không khí nhằm dỗ dành Chu Tử, nhưng Triệu Trinh không giỏi nói chuyện, chỉ vững vàng cõng Chu Tử đi về phía trước, hắn muốn che chắn gió mưa băng tuyết cho nàng, mang đến cả đời yên bình và ấm áp cho nàng.



Trong lúc vô tình, bọn họ đã đi cùng nhau hơn ba năm.



Ba năm, rốt cuộc đã khiến bọn họ hiểu thấu lòng nhau, rốt cuộc cũng xác định cùng một quyết tâm: bất kể tương lai thế nào, chúng ta đều phải ở cạnh nhau, giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, đến đầu bạc răng long, làm một đôi vợ chồng cực kỳ bình thường.



Sau khi trở lại Diên Hi cư, Chu Tử sai người bưng lê đường phèn chưng cách thủy đã chuẩn bị trước lên. Triệu Trinh không đặc biệt thích ngọt, cho nên hắn đã cố ý yêu cầu chỉ để một chút đường phèn.



Một chén lê đường phèn chưng cách thủy Triệu Trinh còn chưa uống xong, Chu Tử đã bận bận rộn rộn sắp xếp quần áo cần thay sau khi tắm cho Triệu Trinh.



Chờ khi hai người thu dọn xong xuôi, đã đến giờ Tý rồi.



Đầu tiên xa xa bên ngoài truyền đến một vài tiếng pháo lẻ tẻ, ngay sau đó, tiếng pháo càng ngày càng nhiều, rất nhanh vang lên liên tục —— một năm mới đã đến nhân gian!



Chu Tử thúc giục Triệu Trinh đi ngủ sớm: "Ngày mai chúng ta còn phải thỉnh an Thái phi, bách quan của Nam Cương còn phải tới thỉnh an chàng!"



Cao Thái phi từng nhắc với Chu Tử, kể từ khi Triệu Trinh mười hai tuổi rời khỏi Kinh thành, hai mẹ con chưa từng trải qua mùa xuân cùng nhau.



Chính vì vậy, Chu Tử rất coi trọng chúc tết thỉnh an ngày mai.



Trước khi ngủ, nàng lại dặn dò thêm lần nữa: "Ngày mai đừng quên thỉnh an chúc tết Thái phi nương nương trước nhất!"



Triệu Trinh lười biếng ôm lấy Chu Tử, hôn xuống đỉnh đầu Chu Tử, nhắm hai mắt lại.



Sau khi nằm một lát, Chu Tử chợt nhớ tới gì đó, vội đẩy đẩy Triệu Trinh: "Thiếp nghe nói mồng một đầu năm dân chúng thành Nhuận Dương đều phải đến chùa miếu thắp hương bái lạy cầu phúc!"




Vào cửa hông, Triệu Trinh vừa sải bước về phía trước, vừa cầm tuyết trong tay chà xát lên mặt mình.



Triệu Hùng và Hàn Tử Xuyên sửng sốt, hai người cùng vứt nắm tuyết trong tay ra ngoài, rơi lên mặt đất ngoài thư phòng, cùng phát ra tiếng "bụp".



Hai người Bạch Tử Xuân cùng Phàn Duy Bân lớn lên cùng nhau, lại là cộng sự nhiều năm, luôn luôn thân thiết, bình thường phòng ở cũng kề nhau, có thể nói là ‘Tiêu không xa Mạnh, Mạnh không rời Tiêu’, hôm nay thấy Vương Gia tới, hai người tâm ý tương thông sóng vai bước lên trước, lúc sắp đến cửa thư phòng, Phàn Duy Bân đi ở bên phải dùng bả vai đẩy Triệu Phú đang định vượt lên bên phải tiến vào trước, vén rèm lên, để Bạch Tử Xuân đi vào, sau đó bản thân cười hì hì với Triệu Phú đang cực kỳ tức giận một tiếng, tiến vào sát phía sau Bạch Tử Xuân, lưu lại Triệu Phú cực kỳ tức giận dựng râu trợn mắt lạnh lẽo đứng chờ ngoài cửa.



Sau khi vào thư phòng, hai người cùng chào một cái.



Bạch Tử Xuân bẩm báo trước: "Mới vừa nhận được cấp báo: Sứ giả Đông Khu quốc được đưa đến một tòa nhà không nhìn thấy rõ ở Đông Thành, sau đó lại ngồi một chiếc xe ngựa ra ngoài, chạy thẳng tới miếu ni cô, hai khắc sau xe ngựa rời khỏi miếu ni cô, một khắc sau, ba người áo đen cưỡi ngựa ra ngoài, đến hoàng cung, vào cung từ cửa Tấn An."



Trước khi vào thư phòng bên ngoài Triệu Trinh đã chà xát một ít tuyết lên mặt, đánh tan cơn buồn ngủ của hắn, cũng khiến gương mặt trắng nõn của hắn hơi ửng hồng, làm nổi bật đôi mắt phượng tĩnh mịch dưới hàng lông mày rậm. Nghe xong lời của Bạch Tử Xuân, hắn hơi trầm ngâm, nói: "E rằng Hoàng đế muốn liên kết với Đông Khu quốc, mục đích cụ thể còn chưa rõ, bất quá một tháng sau nhất định sẽ có động tĩnh!"



Hắn nhìn về phía Phàn Duy Bân: "Lệnh cho người của ngươi theo sát Sứ giả Đông Khu quốc, phải liên tục theo sát đến biên giới Đông Khu quốc."



Phàn Duy Bân dạ một tiếng, lui về sau một bước rồi đứng lại.



Triệu Trinh quay lại nói với Bạch Tử Xuân: "Điều tra ông chủ lớn Chương Kỳ của Chương Phúc Ký, càng chi tiết càng tốt!"



Bạch Tử Xuân dạ một tiếng, cũng lui về sau một bước.



Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân một trước một sau ra khỏi cửa thư phòng, thấy Triệu Phú vẫn còn đang trợn mắt nhìn mình, không khỏi cực kỳ vui vẻ, dương dương tự đắt rời đi.



Triệu Trinh nghe Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân bẩm báo, chẳng qua chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, cũng không lộ vẻ xúc động; nhưng nghe Triệu Phú bẩm báo, gương mặt luôn luôn không biểu cảm lại lộ ra vẻ vui mừng.



Hắn lập tức đứng dậy, nói: "Ta sẽ đi ngay bây giờ!"



Triệu Trinh còn không kịp phủ thêm áo choàng, trực tiếp lên ngựa cưỡi đi.



Đám người Triệu Phú vội cưỡi ngựa chạy theo.