Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

Chương 14 : Quay về

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Tịch Thiên.



"Hàn Triệt anh cảm thấy chúng ta có thể thắng vụ kiện này không?" An Thiên Nam ngồi trên ghế sofa, tay cầm tờ liệu vừa xem vừa hỏi người đối diện.



"Có thể là họ vi phạm hợp đồng trước, chúng ta..." Hàn Triệt nhấp một ngụm trà, đang nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. An Thiên Nam ngẩng đầu nhìn Hàn Triệt xin lỗi, sau đó quay lại bàn làm việc tiếp điện thoại:



"Chuyện gì?"



"An tiểu thư đến tìm ngài." Thư ký đáp. An Thiên Nam nhíu mày hỏi lại:



"Em gái tôi?"



"Vâng."



"Cho vào." Nhận được câu trả lời của đối phương, An Thiên Nam dứt khoát đáp. Không biết cô em gái nghịch ngợm này của anh lại gây hoạ gì? Mới dọn ra ngoài hai ngày đã tới tìm anh.



"Thiên Vy đến sao?" Cuộc gọi lúc nãy Hàn Triệt cũng loáng thoáng nghe được, thấy An Thiên Nam gác máy liền hỏi, mấy ngày nay công ty xảy ra vài tranh chấp với đối tác, anh bẩn tối mặt nên không có thời gian đến thăm.



"Ừ, chúng ta tạm ngưng một lát." An Thiên Nam ngồi xuống thu dọn đống tài liệu nằm loạn trên bàn. Hàn Triệt không nói gì, cũng không có ý định rời đi, dựa lưng vào ghế chờ người.



"Anh hai!" Thiên Vy vừa vào cửa liền thút thít gọi An Thiên Nam, không thèm nhìn đến ông chú nào đó.


"Phải rồi bà Lạc, bà và con gái bà ở An gia cũng đã hơn một năm rồi, sống vô cùng nhàn rỗi nhĩ! Không đi làm suốt ngày chỉ ở trong căn biệt thự này, cả học phí đắc đỏ của Lý tiểu thư cũng là tiền của An gia,...nếu để người ngoài biết được e là không hay." Giọng An Thiên Nam bình thản, đều đều, trên mặt dù cười, nhưng ý cười lại lạnh lẽo. Lạc Tuệ Mẫn mặt biến sắc giận đến run người, hai tay không kiềm chế được, siết chặt cuốn tạp chí. Thiên Vy nhìn cuốn tạp chí méo mó trong tay bà ta ý cười trên mặt càng đậm hơn, uyển chuyển nói:



"Anh hai nói cứ như mẹ con bà Lạc là hai con sâu gạo vậy đó! Mà anh hai yên tâm danh tiếng của bà Lạc sẽ không bị người ta bêu xấu đâu."



"Sao thế? Anh lo cho mà, em nghĩ xem, suốt ngày không làm gì mà vẫn có tiền tiêu xài, anh sợ một ngày nào đó cả thế giới sẽ đồn nhau mẹ con bà Lạc đây sống nhờ tiền đàn ông." An Thiên Nam mỉm cười giải thích, không nhìn đến Lạc Tuệ Mẫn đang sắp bùng cháy kia. Dù biết họ cố tình chọc bà, nhưng Lạc Tuệ Mẫn vẫn không nhịn được cơn giận.



"Mẹ con bà Lạc đâu nhàn rỗi như anh nói. Anh hai không biết thôi, họ chăm chỉ ở nhà là để giữ nhà đấy, như thế sẽ không có trộm vào ghé thăm An gia." Thiên Vy chống cằm cười rạng rỡ nhìn Lạc Tuệ Mẫn.



"Ồ công việc quan trọng đấy! Em gái anh thật thông minh, không nhờ em thì anh đã nghĩ oan cho mẹ con bà Lạc rồi. Nhưng mà Tiểu Vy em nói thế làm anh nghĩ đến mấy chú cún giữ nhà." An Thiên Nam vô cùng phối hợp, xoa đầu Thiên Vy khen. Thiên Vy không ngờ anh trai mình lại nói thẳng ra như thế, nhịn không được bật cười nhìn Lạc Tuệ Mẫn.



"Để dì đi gọi ba hai đứa, ông ấy đang trò chuyện với Vỹ Tường ở thư phòng." Lạc Tuệ Mẫn thật không chịu nổi nữa, bà sợ nếu còn ở đây sẽ có đánh nhau mất. Nén giận nói một câu rồi nhanh chóng rồi đi không chờ Thiên Nam và Thiên Vy trả lời.



"Này anh là ai? Anh trai tôi không bao giờ đối xử với phụ nữ như thế!" Thiên Vy nhìn Lạc Tuệ Mẫn chạy đi quay sang trêu chọc anh trai.



"Anh sẽ không đối xử tệ với phụ nữ nhưng trông mắt anh Lạc Tuệ Mẫn là hồ ly tinh không phải phụ nữ." An Thiên Nam vừa uống trà vừa đáp, những lời hôm nay anh vừa nói nếu để mọi người biết được chắc chắn anh sẽ nổi tiếng vô cùng!



"Anh hai em đúng là NO.1, nhìn bà ta tức đến bỏ chạy em thật hả giận." Thiên Vy giơ ngón cái, giọng đầy sùng bái nói với An Thiên Nam.



"Con bé này mới tý chuyện đó đủ để em muôi cơn giận rồi sao?" An Thiên Nam cốc đầu cô. Đột nhiên lại nhớ về người mẹ đã mất của mình, nếu bà còn sống, liệu hôm nay thấy người chồng mà bà rất yêu, cùng người phụ nữ khác ức hiếp con gái mình bà sẽ làm gì? Lại cam chịu khuyên anh và Thiên Vy bỏ qua, hay sẽ như anh bây giờ đòi lại công bằng cho Thiên Vy?



_