Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

Chương 15 : Quay về

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


An Khánh vội vàng xuống phòng khách, theo sau là Lâm Vỹ Tường cùng Lạc Tuệ Mẫn. Vừa qua khỏi góc khuất cầu thang, An Khánh liền sững sờ dừng bước nhìn về nơi Thiên Nam và Thiên Vy đang ngồi, ánh mắt có kinh ngạc, có vui mừng, có mong chờ. Ông hết nhìn Thiên Vy rồi lại nhìn Thiên Nam. Ông cố nhớ xem mình đã bao lâu không gặp con trai, không tưởng tượng được hôm nay Thiên Nam lại xuất hiện ở đây, có phải hay không nó đã tha thứ cho người ba này?



Thiên Vy lướt nhìn An Khánh rồi nhìn thẳng về phía Lạc Tuệ Mẫn và Lâm Vỹ Tường. An Thiên Nam không thèm liếc nhìn An Khánh dù chỉ một lần, anh chỉ thuỷ chung xem email Hàn Triệt vừa gửi đến. Một lúc sau nhóm người kia ở đối diện hai anh em. An Khánh nhìn Thiên Vy bên mặt còn ửng đỏ, trên mặt hiện lên đau xót, ông khẽ nói:



"Hai con về rồi sao?"



"Kẻ ở nhờ còn có thể ở đây vênh váo lên mặt, trong khi đó bọn tôi ở đây lại khiến mọi người bất ngờ thế à?" An Thiên Nam bỏ điện thoại vào túi, mỉm cười kiểu xã giao nhìn An Khánh. Thiên Vy ở bên không có phản ứng gì chỉ mãi mê  "ngắm" Lạc Tuệ Mẫn. Lâm Vỹ Tường lặng lẽ nhìn Thiên Vy, trong lòng vô cùng phức tạp. An Khánh thấy Thiên Nam khách sáo như thế liền biết con trai vẫn chưa tha thứ cho mình, có thể lần này nó đến đây chỉ là vì chuyện của Thiên Vy. Nhưng dù vì nguyên nhân gì đi nữa, chỉ cần nó đến gặp ông thì ông đã vui lắm rồi! Thở dài An Khánh lãng sang chủ đề khác, tránh lại cãi nhau:



"Hôm nay hai đứa ở lại dùng cơm cùng ba nhé, cả Vỹ Tường nữa."



Thiên Nam nhìn em gái, xem ý của cô. Thiên Vy do dự, cô quả thật không muốn ngồi cùng bàn với những người kia, nhưng càng không muốn bỏ ăua mỹ vị, cuối cùng đành phải đưa mắt trưng cầu ý kiến của anh trai. Thiên Nam đảo mắt nhìn phía Lạc Tuệ Mẫn, thu mắt nhìn An Khánh, nhẹ cười:



"Được thôi."



"Mau vào bàn thôi. Thiên Vy hôm nay ba dặn bác Hà làm toàn những món con thích." An Khánh vô cùng cao hứng nói, trong lòng thầm mong con gái sẽ nguôi giận.



"Ông còn nhớ Thiên Vy thích ăn gì sao? Tôi còn tưởng chỉ có tôi và mẹ nhớ Thiên Vy thích gì chứ!" Một câu đơn giản bao hàm nhiều ý nghĩa, làm cho An Khánh không khỏi ngẩn người. An Thiên Nam chăm chú nhìn An Khánh sau lời trêu chọc, ông ta còn xem Thiên Vy là con mình sao? Nếu thật như thế thì ông ta là một người "ba" tồi tệ nhất mà anh từng thấy rồi. Thiên Vy lại im lặng, cô không muốn quan tâm đến những lời của người "ba" kia.




"Haha? Không lễ phép cũng chỉ với ông và mẹ con hồ ly tinh kia thôi. Sao nào? Muốn đánh tôi nữa à? Nói cho ông biết, chỉ cần ông dám ra tay lần nữa tôi bảo đảm trên trang đầu báo ngày mai có ông đấy."



"An Thiên Vy con nói chuyện với ba mình thế sao?" An Khánh bị chính con gái mình xúc phạm giận đến run người, lớn tiếng. Thiên Vy cũng không muốn nhịn đang định mắng ông ta. An Thiên Nam vỗ nhẹ vai em gái, anh cảm thấy hôm nay như thế là đủ rồi. Ngẩng cổ uống cạn ly rượu, tầm mắt hướng phía An Khánh, ngón tay bỗng nhiên buông lỏng, ly rượu rơi xuống sàn nhà "xoảng" một tiếng vỡ trong tích tắc:



"An Khánh ông sớm đã không còn là ba của chúng tôi, nên Thiên Vy có quyền nói chuyện như thế với ông. Đừng nghĩ hôm nay tôi bước chân vào cái nơi dơ bẩn này là tôi tha thứ cho ông, chẳng qua là vì em gái tôi thôi. Từ hôm nay trở đi ông cứ sống vui vẻ với bà ta đi, tôi và Thiên Vy sẽ chống mắt chờ đến mọi ngày ông ra đi mà không có con cái đưa tiễn."



"À còn nữa nhớ quản con đàn bà của ông và cả con gái bà ta, nếu họ còn làm phiền đến Thiên Vy tôi sẽ không ngại thay ông dạy dỗ họ đâu." Nói xong, An Thiên Nam không chần chừ bảo Thiên Vy ra về. Đi được vài bước Thiên Vy chợt nhớ đến gì đó quay lại bàn ăn cười tươi với Lý Minh Ngọc sau đó với ngay ly rượu của An Khánh hất vào người Lý Minh Ngọc:



"An tổng, đây là đáp trả cái tát của ông sáng nay, thật ra tôi định tát cô ta nhưng sợ rằng sẽ bẩn tay tôi nên đành dùng rượu, coi như sát khuẩn giúp "con gái tương lai của ngài""



Lý Minh Ngọc giận đến giậm chân, đã không lấy được thương cảm của ai lại còn tự bôi xấu mình. Lạc Tuệ Mẫn nhìn theo bóng lưng hai người kia, âm thầm nghiến chặt răng, được lắm An Thiên Vy hôm nay xem như mày giỏi! Quay đầu nhìn An Khánh, ông trầm mặc nhìn về hướng xa, Lạc Tuệ Mẫn không khỏi thêm giận, nhìn biểu hiện bây giờ của ông ta, bà liền biết An Khánh đang nghĩ về người vợ đã mất của mình. Thấy vở kịch đã hạ màn, Lâm Vỹ Tường cũng không còn hứng thú, chào tạm biệt rồi ra về, haiz cứ nghĩ sẽ cứu vãn lại hôn ước nhưng xem ra bất thành rồi!



_____________________



_