Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 27 : Thiếu niên kiệt ngạo (26)

Ngày đăng: 16:38 30/04/20


Ư Ư: Hôm nay là ngày bạn edit cute đáng yêu chăm chỉ ra đời ư ư kimochi, bạo chương như đã hứa nhé ❤❤❤



Diêu Vũ Phỉ nguyên bản là nghĩ đến dạy dỗ Tô Yên, kết quả không nghĩ tới, dăm ba câu bị nghẹn nói không lên lời.



Lại tức hô hô rời đi.



Đến tiết thứ 3, Tô Yên đã truyền dịch xong.



Bác sĩ dặn dò: “Mấy ngày nay không được để vết thương dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”



Tô Yên từ trên giường đi xuống, rất có lễ phép nói: “Cảm ơn bác sĩ.”



Bác sĩ nhìn Tô Yên, trong lòng cũng rất thích. Những học sinh vào phòng y tế này, phần lớn là mấy người không chăm chỉ học tập. Khó được có thể nhìn thấy một học sinh ngoan như vậy, làm người cảm thấy tâm đều mềm.



Đưa túi thuốc cho Tô Yên, “Nhớ thay thuốc đúng giờ.”



“Vâng.”



Khi hai người đang nói chuyện, Khương Nhiên đi đến. Thấy Tô Yên từ trên giường xuống dưới, mày hơi nhíu lại.



Đi qua đỡ cô: “Sao lại đi xuống?”



Cô chớp chớp mắt: “Muốn đi đi học”



“Tôi đỡ cậu đi.”
“Tôi đỡ cậu đi.”



Nói xong, cầm túi thuốc từ tay cô, ôm người vào trong ngực. Hai người chậm rãi đi ra ngoài.



Bác sĩ bị xem nhẹ sờ sờ cái mũi, che dấu sự xấu hổ của mình.



Haiz, thanh xuân thật tốt a.



Chờ khi hai người đi đến cửa lớp của Tô Yên, vừa vặn thấy Phạm Hạo Lâm từ bên trong đi ra.



Kết quả đối mặt với nhau.



Phạm Hạo Lâm nhìn thấy Tô Yên và Khương Nhiên ở cửa lớp ấp ấp ôm ôm, sắc mặt lập tức xanh mét: “Tô Yên! Em đang thị uy với tôi phải không??”



Tô Yên nghe ngẩng đầu, “Thưa thầy, thầy có ý gì?”



“Em nói tôi có ý gì?!”



Phạm Hạo Lâm trực tiếp giận mắng: “Chẳng những yêu sớm, còn dám lôi kéo bạn trai đến trước mặt tôi? Chạy hai mươi vòng kia còn chưa thấy đủ phải không?!”



Mí mắt Khương Nhiên vừa nhấc, con ngươi sâu kín mang theo lười nhác: “Thầy giáo, đây là thái độ làm giáo viên của thầy?”



Phạm Hạo Lâm vẫn đang tức giận, cũng chưa nhìn kỹ ‘ bạn trai ’ của Tô Yên à ai. Nghe thấy giọng nói quay đầu nhìn lại, dừng trong chốc lát: “Khương Nhiên?”




Không thể hiểu được, thái độ bỗng nhiên dịu lại một chút.



Tô Yên ở một bên liếm khóe môi:



“Thầy?”



Phạm Hạo Lâm nổi giận đùng đùng quay đầu lại nhìn về phía Tô Yên: “Em là học sinh của tôi, tôi chỉ phụ trách giáo dục em.”



Tô Yên chớp chớp mắt: “Thầy đang phân biệt đối xử?”



Phạm Hạo Lâm muốn tức giận, nhưng nhìn Khương Nhiên, hít sâu một hơi: “Vào lớp đi học. Sau khi tan học tới văn phòng của tôi.”



Nói xong, Phạm Hạo Lâm thở phì phì rời đi.



Bởi vì cửa lớp đang mở, tự nhiên chuyện bên ngoài cũng được học sinh bên trong nhìn rõ ràng.



“Ai ai ai, Tô Yên được Khương Nhiên đỡ về, Khương Nhiên sẽ không vẫn ở bên cạnh Tô Yên từ nãy đến giờ đi?”



“Nhưng mà, Phạm Hạo Lâm là chuyện như thế nào? Không phải từ trước đến nay công chính nghiêm minh sao? Hà khắc với chúng ta như vậy, sao Khương Nhiên nói chuyện thái độ với hắn ta, cũng không thấy hắn ta nổi giận?”



“Anh em, không phải chứ? Cậu ngây người ở cao trung Đế Đô mấy năm? Khương Nhiên gây chuyện thị phi đánh nhau ẩu đả cái gì chưa làm qua? Ngoại trừ những tờ giấy ghi tội xử phạt, còn có cái gì không? Ngay cả phụ huynh cũng chưa từng tới. Phỏng chừng, Phạm Hạo Lâm biết không thể trêu vào, cố ý chọn Tô Yên.”



“Vậy xong rồi, chẳng phải Tô Yên sẽ bị chỉnh thực thảm?”



“Này có thể trách ai? Cậh không nghe Phạm Hạo Lâm nói sao?”



“Tô Yên phỏng chừng cũng là giả vờ ngoan ngoãn, kỳ thật a, sau lưng còn không biết là cái cái dạng gì đâu.”



Tô Yên định vào vào lớp, Khương Nhiên còn đỡ cô. Cô đứng ở cửa hơi do dự, “Tôi có thể tự đi vào.”