Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 28 : Thiếu niên kiệt ngạo (27)
Ngày đăng: 16:38 30/04/20
Khương Nhiên mí mắt cũng không nâng, “Ừ.”
Lên tiếng, bày tay ôm cô lại không buông, nhắm mắt đi phía sau che chở cô.
Khương Nhiên 1 mét 8, đặc biệt là ở trong đám học sinh cao trung, đã rất cao. Hắn vừa đi vào, vốn là người không thể trêu vào, ở đây còn có ai dám lên tiếng?
Chờ đến khi Tô Yên ngồi vào chỗ, hắn không coi ai ra gì nói: “Tan học tới đón cậu, không cần chạy loạn.”
“Ừ.”
Thấy cô ngoan như vậy, đôi mắt thủy nhuận nhìn hắn. Nhịn không được lười nhác cười, duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. Sau đó, xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, chưa đợi học sinh nghị luận kịch liệt, giáo viên cũng đã vào lớp.
Giáo viên xuất hiện, thành công làm nhóm người này không thể nghị luận sôi nổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.
Tô Yên nhớ tới lời nói của Phạm Hạo Lâm, đỡ bàn, khập khiễng đi ra ngoài.
Tiểu Hoa có chút sốt ruột: “Ký chủ, làm sao bây giờ?”
Trái lại ký chủ của nó, bình tĩnh: “Làm theo quy định.”
Cô rũ mắt, vịn cầu thang từng bước đi về phía văn phòng, đặt điện thoại di động vào trong túi.
Đi đến cửa văn phòng, cô lên tiếng: “Báo cáo.”
Phạm Hạo Lâm ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, vào đi.”
Tô Yên đi vào, cúi đầu, một câu cũng không nói, tóc rũ xuống, che đi khuôn mặt cô.
Phạm Hạo Lâm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Tô Yên, châm chọc mỉa mai: “Sao bây giờ lại không tranh luận? Không phải lúc trước rất lợi hại sao?”
Tô Yên không nói lời nào.
Phạm Hạo Lâm lại nói tiếp: “Xem ra, chạy hai mươi vòng rất có tác dụng a, người trước mặt giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng chơi xấu như em, tôi đã gặp quá nhiều. Tôi nói cho em biết, về sau nếu còn dám dùng chiêu trò trước mặt tôi, không chỉ là hai mươi vòng, mà là chạy đến khi hai chân của em tàn phế, tôi xem em còn dám hay không!”
Vừa nói, Phạm Hạo Lâm vừa dùng một cây gậy trúc dùng sức gõ bàn.
Khí thế hung mãnh.
Chờ đến khi hùng hùng hổ hổ nói xong. Lấy một tờ giấy ra, đưa cho Tô Yên: “Ký tên lên tờ giấy này đi.”
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tờ giấy kia.
Sau đó oai oai đầu: “Xem biểu hiện sau này mà xử phạt, gọi phụ huynh, bản kiểm điểm ba nghìn chữ?”
Phạm Hạo Lâm ngữ khi khinh thường, “Em cho rằng tôi nguyện ý quản em? Nếu không phải em là học sinh của tôi, người như em đi ra ngoài chính là rác rưởi của xã hội.”
Khi đang hùng hùng hổ hổ, tốp năm tốp ba giáo viên, ôm sách giáo khoa đi vào.
Phạm Hạo Lâm tựa hồ lười nói với Tô Yên, trực tiếp đặt tờ giấy kia vào trong tay Tô Yên, sau đó xua đuổi như ruồi bọ: “Đi đi đi, ngày mai gọi phụ huynh của em tới.”
Giáo viên vừa vào lên tiếng: “Thầy Phạm, học sinh này làm sao vậy? Gọi phụ huynh?”
“Nói dối, chống đối giáo viên, còn tuổi nhỏ mà yêu sớm, tôi còn chưa thấy học sinh nào như vậy.”
Giáo viên kia vừa nghe cũng không nhịn được đánh giá Tô Yên, “Nhìn không ra a, nhìn rất ngoan.”
“Nếu không phải tôi là chủ nhiệm lớp của cô ta, tôi cũng không nhìn ra. Ai? Sao em còn chưa đi?”
Khi nói, nhìn về phía Tô Yên đứng bên cạnh, vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt Tô Yên thủy nhuận, thành thành thật thật trả lời:“Đang đợi người.”
Cơ hồ là cô vừa nói xong, tiếng đập cửa vang lên: “Là ai báo cảnh sát?”
Sao đó có hai cảnh sát đi đến.
Tô Yên ngoan ngoãn nhấc tay:“Tôi.”
Cảnh sát nhìn thấy là một nữ sinh ngoan ngoãn, nhìn nhau, khẩu khí cũng không cứng rắn như lúc nãy: “Bạn học, có chuyện gì xảy ra?”
Tô Yên yên lặng quay đầu nhìn về phía Phạm Hạo Lâm, con ngươi thủy nhuận vẫn ngoan ngoãn như cũ.