Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 48 : Thanh nhi

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Hôm sau Mạc Linh thức dậy thì hắn đã đi rồi. Nhớ tới hôm qua khi nhận được điện thoại từ ai đó, sau lại không kiên nhẫn ngắt máy, hẳn là có công việc đi.



Cũng khổ cho hắn, bay qua bay lại như vậy đến kiệt sức mất thôi.



Lê thân mình mệt mỏi vào phòng tắm, Mạc Linh nhanh chóng chuẩn bị, chọn cho mình một bộ váy nhìn qua nghiêm cẩn, cầm theo hồ sơ mà ông Mạc đã chuẩn bị sẵn giúp cô, nhanh chóng chạy đến Mạc thị.



Đối với Mạc thị này cô có cảm giác vừa quen vừa lạ, hơn nữa trong lòng luôn có cảm giác không yên tâm, cứ như nếu cô dám bước vào đây thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện vậy.



Mạc Linh hít một hơi, bình tĩnh bước vào cửa chính của công ti.



"A, thư ký Mạc, lâu quá không gặp, cô lại đến làm thay thư ký vừa nghỉ việc sao?" Một nữ nhân đon đả chạy đến, vẻ mặt ôn hòa nhanh chóng lấy được hảo cảm của Mạc Linh.



"Ừm... thật ra tôi là đến thực tập." Mạc Linh không nhận ra nữ nhân đó, liếc mắt nhìn bảng tên trước ngực cô ấy, cô mới khẽ cười "Quản lý Mai, lần sau cùng uống trà nhé?"



Nhìn qua thì cô cùng cô ấy có quen biết, vậy thì mời một tiếng cũng không có gì sai.



"Được thôi, lần sau gọi mọi người cùng đi, lần trước còn chưa kịp mời là cô đã chạy mất rồi!" Quản lý Mai là người năng nổ nhiệt tình, rất hợp ý cô.



"Ừ, cứ vậy đi." Mạc Linh híp mắt.



Sau đó nhờ quản lý Mai dẫn đường, Mạc Linh tới được phòng thiết kế đồ họa kia báo danh. Trong phòng có một bàn làm việc cùng vài cái ghế xung quanh, cô nhìn quanh, đều có người ngồi cả rồi, bọn họ hình như cũng là thực tập sinh như cô.



Một nhóm khoảng năm sáu người vừa thấy cửa mở cứ ngỡ là vị quản lý vốn nên ở đây từ sớm đã đến, không ngờ là đồng nghiệp nên cũng có đôi chút thất vọng, nhưng nhìn nữ nhân vừa đến, cả nam lẫn nữ trong phòng đều không tránh khỏi cảm thán một câu.



Đúng là người đẹp.



Bọn họ như được soạn trước suy nghĩ, đều bật ra câu này.




Mạc Linh nghẹn câu cuối trở về. Hắn hại cô thảm rồi, bị đồng nghiệp nhắm tới, ấn tượng đầu tiên tốt đẹp cái gì đều bị một ánh mắt của hắn bắn bay mất rồi! Bọn họ sẽ nghĩ cô là loại người gì đây?!



"Không sao đâu, chỉ là cười một cái thôi, qua mấy ngày bọn họ sẽ quên thôi, chúng ta đừng để ý họ là được." Thanh Nhi hiểu ra, vỗ vai an ủi cô.



Mạc Linh cảm động, ít ra có người cũng coi cô là bạn, không dùng ánh mắt như mèo thấy mỡ nhìn cô.



"Nhi, cậu đúng là người tốt!" Mạc Linh nắm lấy tay Thanh Nhi, cảm kích nói.



"Ha ha, tớ cũng thấy mình như vậy." Thanh Nhi chống tay cười lớn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.



Hai người cùng đi đến bàn có tên của mình, vừa vặn bên cạnh nhau, sắp xếp như vậy khiến cô thoải mái rất nhiều.



Cuộc sống văn phòng, cô nhất định phải làm được!



Tác giả có lời muốn nói:



Mọi người đoán đoán, Thanh Nhi này là ai a ~



Nhân tiện, để ta đổi tên chương cũ lại, nếu không lại bị hiểu lầm...



Tuyệt đối không thừa nhận ta là ác ý đùa dai... ε=ε=ε=Γ(☆≧∀≦)」



Tối ấm nhé ~ dạo này ta ngập trong tình yêu của Mặt Trời đại thần, sắp bị tan chảy rồi



(~ ̄▽ ̄)~