Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 47 : Thực tập sinh

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Mạc Linh lờ mờ tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài mặt trời đã lên cao. Cô cố gắng cử động phần hông đã tê liệt đau nhức muốn ngồi dậy nhưng một cánh tay lại đặt lên người cô kéo cô lại gần.



Mạc Linh rơi vào lồng ngực trần của người bên cạnh, cảm nhận được trái tim mạnh mẽ có lực đang đập bên tai.



"Còn đau không?" Thanh âm lo lắng lại có chút hài lòng.



"..."



Tại sao sau khi trải qua chuyện này lại hỏi như thế chứ? Có biết là cô sẽ ngượng ngùng không a?!



Mạc Linh âm thầm liếc hắn, hờn dỗi rúc đầu vào người hắn không nhìn hắn nữa.



"Cầm thú..." Thật lâu sau cô mới phun ra được một câu.



Kanato Ken nghe giọng nói mềm nhũn của cô, nhẹ giọng bật cười.



Thân thể mềm mại bên cạnh, lại còn làm nũng với hắn, nếu hắn không làm gì thì thật có lỗi với bản thân. Nhưng nghĩ lại hôm qua hẳn là cô đã mệt chết đi, hắn kiềm chế bản thân lại, thời gian còn dài, từ từ tính với cô sau đi.



Mạc Linh tất nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ mệt mỏi dựa vào hắn.



"Xin lỗi." Hắn không mang chút hối lỗi nào nói xong câu này.



"Anh là tên chết tiệt..." Mạc Linh xoa xoa cổ họng đã phát đau "Đau chết em rồi, mau đi lấy cho em cốc nước."



"Được." Hắn ngoan ngoãn đứng dậy làm theo.



Tuy cả người đều đau đến muốn ngất nhưng cũng không có cảm giác dơ bẩn, lại có mặc váy ngủ, hẳn là hắn đã giúp cô tắm khi cô ngủ rồi. Nghĩ tới điều này, tuy hai má hơi đỏ nhưng khóe môi cô mang theo nụ cười hạnh phúc, cảm thấy bản thân cũng thật sự không có xui xẻo như cô đã nghĩ.



Có một bạn trai vừa đẹp trai vừa ôn nhu, cô nhất định sẽ bị những nữ nhân kia dùng ánh mắt ghen tị bắn chết. Bất quá cũng không quan hệ, hắn nhất định sẽ che chở cho cô.




Kanato Ken cũng là bất đắc dĩ, hắn cũng không chắc chắn nhân vật đã ở bên cạnh Mạc Linh trong một tuần kia là ai, nhưng rõ ràng là tên đó cũng không thuộc dạng dễ đối phó, hắn không nghĩ tới đám bảo vệ hắn để lại xảy ra sai lầm cũng khó.



Mạc Linh trong lòng đều là ngọt ngào, thì ra có người quan tâm chính là như thế này sao? Thật khiến người ta nghiện mà.



Hai người lại anh một câu em một câu thêm một hồi lâu hắn mới chịu an phận nằm xuống giường.



Mạc Linh thấy hắn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, tàn nhẫn đánh cái tay đang chạy trên người mình.



"Em mệt mỏi."



"Thế sao? Đáng tiếc quá, anh còn định đưa quà cho em đâu, là bản số lượng có hạn của nhân vật em thích..." Kanato Ken chắc chắn cảm giác của cô đối với những sở thích này vẫn là không thay đổi.



"..." Mạc Linh thấy tim mình vừa hẫng một nhịp.



"Không sao, mệt mỏi thì ngủ sớm đi, lần sau gặp lại anh sẽ đưa cho em." Hắn tiếc nuối vỗ vỗ đầu cô.



"Thật ra... cũng không đến nỗi mệt mỏi quá..." Mạc Linh nghe thấy mình nói như vậy.



"Ồ? Vậy chúng ta cùng làm vài chuyện gây mệt mỏi đi."



Cô chỉ còn nhìn thấy nụ cười gian xảo khi ý xấu đạt thành của hắn.



Tên sắc lang, cha cô còn ở nhà đó!



Tác giả có lời muốn nói:



Ta yêu chết Ken mất thôi, ta bị chính con của mình quyến rũ, tội lỗi tội lỗi...