Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 91 : Thử váy cưới

Ngày đăng: 12:36 19/04/20


P/s: Cầu ý kiến! (Ở cuối chương ấy QAQ)



Trở lại ngôi nhà chung của bọn cô, cuộc sống lại như thường, cô trở lại với công việc của mình, khi trở về nhà đã thấy bọn hắn ở đó, chờ cô về cùng ăn cơm. Ngày trôi qua nhàn nhã mà thoải mái, đôi khi cô còn không tin được bản thân có thể cùng lúc yêu đến tám nam nhân, còn đồng dạng được đáp lại bằng sự trân trọng của bọn hắn.



Có thể cô sẽ chết vì hạnh phúc mất.



Được rồi, hôm nào cũng hạnh phúc hạnh phúc, có lẽ cô nên dò từ điển học từ mới thôi.



“Linh nhi, em đã xong chưa? Hôm nay phải đến chỗ Hạ Tử Kha để thử váy cưới đó.” Kanato Ken đứng chờ cô đã hơn nửa tiếng rồi.



“Em sắp xong rồi, đợi em một chút!” Mạc Linh mở nước, sau đó đứng nhìn bản thân trong gương.



Nói thật, nếu không phải do bọn hắn đòi hộ tống cô đến tận chỗ của Hạ Tử Kha để xem cô mặc váy cưới, dù đánh chết cô cô cũng tuyệt đối không bước vào cửa hiệu đó nửa bước.



Thiên tài thường đi đôi với thần kinh. Cô nhớ từng có người nói như thế.



Thật may mắn là, Hạ Tử Kha bị thần kinh rất nặng, còn là thần kinh sắc nữ nữa chứ...



“Được rồi, đừng trốn nữa, anh đảm bảo Hạ Tử Kha sẽ không thể động vào một sợi tóc của em được.” Hắn mở cửa đi vào phòng tắm, mặc cho cô trợn mắt mà lôi cô ra ngoài, chải tóc cho cô xong liền dắt cô xuống lầu.



Phía dưới nhà, bọn hắn đã tập trung đầy đủ, đôi khi cô tự hỏi chẳng lẽ làm ông chủ thảnh thơi lắm sao? Sáng đi làm trễ hơn nhân viên là cô, tan ca lại sớm hơn nhân viên là cô. Được rồi, phận làm nhân viên không được lên tiếng.



Nếu bọn hắn biết cô đang nghĩ gì, bọn hắn nhất định sẽ đồng thanh nói “Ngoan ngoãn ở nhà để anh nuôi đi!“.



Tám người cùng đến tiệm thời trang Hạ - nơi thỏa sức lăn lộn của Hạ Tử Kha. Lần này có cả Trần Dực và Bạch Liên Hoa đi theo.



Không phải bọn hắn muốn mời hai bóng đèn điện quang đó đến cùng, chỉ là lần trước Bạch Liên Hoa cũng có đo váy cưới ở đây, thế nên tất nhiên cả hai nhóm phải đi chung rồi.



Đối với việc này Mạc Linh tỏ vẻ phẫn nộ vô cùng. Rõ ràng là cùng một tiệm, cô lại bị Hạ Tử Kha sờ trước mó sau, còn Bạch Liên Hoa thì được nhân viên khác trong tiệm đo một cách cẩn thận nghiêm túc, cô còn không biết chắc Hạ Tử Kha biến thái đó có đo chuẩn cho cô không, để đến khi mặc vào rộng ra rồi rơi xuống lại khổ.



Hiển nhiên là cô nghĩ nhiều, dù sao Hạ Tử Kha cũng là nhà thiết kế nổi danh quốc tế cơ mà, có không đứng đắn thế nào thì sự chuyên nghiệp của cô ấy thật sự không thể xem thường. Đây là Châu Quang Khải sau n lần “được chiếu cố” cho ra kết luận.



Đến nơi thì Bạch Liên Hoa đã ở trong phòng thay đồ, Trần Dực đứng bên ngoài, thấy cô liền gật đầu tỏ vẻ chào hỏi. Cô tự nhiên là mỉm cười đáp lại, đồng thời có chút chờ mong bộ dáng kinh hỉ của hắn khi nhìn thấy Bạch Liên Hoa mặc váy cưới. Dù sao lần trước Bạch Liên Hoa là đi một mình, nói là muốn cho hắn một sự bất ngờ, còn cô thì... bị xách cổ lôi đi. Không nhìn lầm đâu, thật sự là Bạc Ngưng Thần nắm lấy cổ áo len của cô xốc lên, lôi cô vào đấy!
Mạc Linh bình tĩnh lại, thư thái cầm lấy bàn tay to của Đồng Phù theo hắn bước đến trước gương, nhìn nữ nhân một thân thuần trắng trong gương, cô hài lòng nở nụ cười.



Phía sau lưng cô, tám nam nhân yên lặng đứng đó, ngây người ngắm nụ cười nhẹ nhàng nở rộ trên cánh môi đỏ mọng kia.



“Linh, em thật đẹp.” Bạc Ngưng Thần như thì thào nói.



“Anh thật hạnh phúc.” Hoàng Ngôn Đằng trầm thấp than thở.



“Linh, nhìn sang đây!”



Mạc Linh nghe Đồng Thanh gọi, cũng phối hợp quay đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đồng Thanh, cùng với điện thoại của hắn.



“Hừ, tên giảo hoạt! Linh, quay qua đây này!” Khương Thành Quan không thua kém rút điện thoại ra.



“Ha ha, tầm thường!”



Chỉ nghe Kanato Ken búng tay một cái, từ ngoài cửa lớn xông vào một đám người cao to mặc kimono đen truyền thống, trên tay lại cầm máy ảnh hiện đại hoàn toàn không phù hợp với khí chất, hướng về phía Mạc Linh cúi thắt lưng, hùng hồn hô lớn.



“Thiếu phu nhân! Cười một cái!”



“...” Mạc Linh vẹo môi.



Hàng loạt tiếng bấm máy đua nhau mà đến.



Cái cảm giác như bị đùa giỡn này là thế nào!



Tác giả có lời muốn nói:



Vốn định cho kết ở chương này luôn cho máu =)) Mà loanh quanh mãi không xong, kiểu kết hôn rồi hay là tỏ tình linh tinh đồ, rối quá sức:v



Có ai tốt bụng làm ơn chỉ ta cách kết truyện đi, mở đầu đã khó, kết truyện còn khó hơn nữa, để chương sau người ta kết luôn cho rồi đi QAQ Bảo bảo mệt mỏi QAQ~