Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ
Chương 27 :
Ngày đăng: 15:45 18/04/20
Đường Trì điên rồi! Cộng thêm sốt cao với ngoại thương.
Sau một canh giờ trải qua, Hoàng Phủ Thoán rốt cuộc xác định Đường Trì thật sự xác xác thực thực hóa điên rồi. Không phải là m bộ, không phải giả vờ.
Suốt đêm, mạo hiểm mưa to gió lớn, Phong thái y bị bí mật triệu tiến tẩm cung của hoàng đế.
Lúc Phong thái ý thấy Đường Trí đã hóa điên, hòm thuốc trong tay suýt rơi xuống đất, chút nữa là đã bại lộ quan hệ của hắn và Đường Trì.
Hiện giờ, cả hoàng cung, ngoại trừ bản thân hoàng đế, hai người thái giám hầu hạ bên cạnh hắn và Đường Trì, biết người đã từng là Thị trung lang bị giam ở trong tẩm cung hoàng đế, chỉ có một vị thái y Phong Thập.
Những người khác, như là Chu thái hậu, Thục Phi, Trân quý phi cho người âm thầm phía người điều tra thiên lao, đáng tiếc lại bị Thịnh Lẫm đế hạ nghiêm lệnh, làm các nàng không tìm được bất kỳ tin tức gì về Đường Trì.
Trân quý phi cố lấy gan hỏi hoàng đế xử trí Đường Trì ra sao, xong trả lời cũng chỉ là: Y đã chịu nghiêm phạt mà y phải nhận lãnh. Quan sát sắc mặt hoàng đế, thấy hắn không muốn nhắc tới việc này, liền cũng không dám lại hỏi thêm nữa.
Đường Trí hóa điên xem Úc Vinh cung như nhà, khóc nháo muốn đến bên đó. Thoán cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gỉ, thỉnh thoảng vào ban đêm cũng sẽ đẫn y đế đó một chút. Đợi ở bên cạnh y, nhìn y ở trong Úc Vinh cung dạo chơi khắp nơi, ngây ngẩn, chơi đùa, chờ y mệt đến ngủ say, sẽ ôm y quay trở về Vị Ương cung.
Dần dần, Thoán bắt đầu hài lòng với loại quan hệ này, bề ngoài xem ra hắn dường như không chú tâm đến chuyện điên khùng của Đường Trì, như cũ ôm y ngủ, buổi tối lấy y tiết dục, ngược đãi trước kia tuy giảm nhiều, nhưng mỗi khi trong miệng Trì gọi ra cái từ “Thoán Thoán” này, thì vẫn sẽ kích thích hắn tực giận như trước.
Từ từ, Đường Trì hóa điên cũng biết, không thể ở đây trước mặt nam nhân làm hắn rất đau rất đau này nói ra điều cấm kỵ này.
Hoàng đế cũng không vội để thái ý trị liệu cho chứng điên của Đường Trì. Có lẽ với hắn mà nói, Trì hóa điên lúc này mới chân chính tính là thuộc về hắn, sẽ không phản bội, sẽ không lừa dối, sẽ không thương tổn, chỉ là Đường Trì của hắn.
Hoàng đế hài lòng với tình trạng hiện tại, ngoại trừ thời gian lâm triều cùng xử lý quốc sự, còn lại phần lớn thời gian, sẽ luôn lựa chọn trở lại tẩm cung ở cùng với Đường Trì.
Năm thứ ba Thịnh Lẫm, ngày mười lăm tháng mười, buổi tối, Vị Ương cung.
Đường Trì ngồi trước cửa sổ, ngây ngốc ngước đầu nhìn vọng vào bầu trời đêm, y đã duy trì tư thế như vậy nửa ngày. Gió đêm lạnh buốt thổi loạn bay mái tóc của y.
Đương kim thiên tử Hoàng Phủ Thoán ngồi trước án thư, phê chỉ thị cho tấu chương mà thủ lĩnh Tả cung quân Tôn Sa Hải đưa lên, chú ý Đường Trì đã duy trì bộ dạng như vậy nửa ngày.
Khép lại tấu chương trong tay, hoàng đế đứng dậy, thuận tay lấy một kiện áo khoán đi đến sau lưng Đường Trì, nâng cách tay y lên giúp y mặc vào, từ phía sau ôm lấy y, vươn hai tay ra phía trước buộc từng gút áo.
Đường Trì quay đầu, ngước đầu nhìn nam nhân phía sau, khuôn mặt thuần hậu thanh tú nở ra một nụ cười, “Cảm ơn.”
Tất cả gút áo được buộc xong, xoa xoa gương mặt của y, lấy tay vuốt lại mái tóc dài của y, Thoán âm thanh chậm rãi nói: “Trời lạnh, sau này không nên ngồi trước cửa sổ lâu như vậy.”
“Ngày mai khí trời nhất định tốt. Ngươi xem, ánh sao trên bầu trời rất rõ ràng, Ngưu Lang cùng Chức Nữ cũng có thể thấy…” Vươn tay chỉ, chỉ vào bầu trời đêm tối như mực không thể thấy được gì.
“Phải? Đứng lên, cùng trẫm trở về tẩm cung, tối nay nếu như ngươi nghe lời, ngày mai trẫm sẽ mang ngươi quay về .” Thoán vỗ vỗ bờ vai y, ý bảo y đứng lên.
Đường Trì thân thể co rụt lại, hai tay cầm song cửa sổ, “Ngươi biết câu chuyện Ngưu Lang và Chức Nữ không? Ngươi biết trong chuyện ai yêu Ngưu Lang nhất không?”
Hôm nay, Thoán trong lòng một lần nữa hạ quyết định, đợi đến khi tìm được Đường Trì, sau đó kiên quyết không cho y lúc một mình một chỗ tiếp xúc với bên ngoài, cho dù y lại cầu xin thế nào cũng tuyệt đối sẽ không nhẹ dạ.
Giờ thân.
Thịnh Lẫm đế tìm được Đường Trì.
Đường Trì mặt một thân bố y màu lam như lần đầu tiên đến gặp hắn, chân trần, trong lòng ôm một bức tranh, trên cổ đeo một khối ngọc lộ ra, cuộn mình an tĩnh nằm trong hang động của tòa giả sơn, đã ngừng hô hấp.
Hắn khom người tiến vào bên trong hang động nhỏ hẹo, ở bên cạnh Đường Trì ngồi xuống. Dừng lại ở trên nụ cười chứa đầy bi thương quen thuộc, dừng lại trên nước mắt nơi khóe mi chưa khô, thật lâu.
Bỗng nhiên, Thoán nở nụ cười. Cúi người nằm úp sấp bên tai nam tử, nhẹ giọng nói: “Đường Trì, ngươi muốn ngủ đến khi nào, trẫm đã trở về. Còn không đứng dậy, cẩn thận trẫm sẽ phạt ngươi.” Vừa nói vừa vươn tay phải, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi ướt át nơi khóe mắt.
Đem ngón tay cái dính nước mắt của Đường Trì vào trong miệng, liếm một chút.
“Nước mắt của ngươi rất lạnh, ngươi ở chỗ này ngủ đã rất lâu sao? Ngươi xem, mặt của ngươi đều đã lạnh buốt đến tái xanh. Sao lại lạnh cóng…” Tay rốt cuộc đặt ở trên mặt nam tử, trên cổ, rồi trên cánh tay.
Mở rộng cánh tay, đem người ngủ trên mặt đất kéo vào trong lòng. Bàn tay tiến vào trong y phục của y, tới gần nơi trái tim của y, dừng lại.
“Ngươi lựa chọn rời khỏi trẫm sao?” Cười, có một loại cô đơn nói không nên lời.
“Như vậy cũng tốt… Có lẽ như thế này là tốt nhất, có lẽ trẫm đã một mực chờ đến ngày hôm nay, mở mắt trừng trừng nhìn ngươi càng ngày càng suy yếu… Sau đó, trẫm cũng sẽ không cần lo lắng ngươi phản bội, không bao giờ nữa sợ ngươi lừa đối, không bao giờ nữa để ý trái tim… đau nhức. Đường Trì, Đường Trì của trẫm…” Mặt áp mặt, nhẹ nhàng vỗ về hai gò má băng lãnh của y, nam nhân nỉ non.
Bức họa cuộn tròn trong lòng Đường Trí rớt ra, rơi trên mặt đất mở ra một nửa.
Thoán nhặt lên cuộn tranh trên mặt đất, ôm nam tử chậm rãi mở ra. Một lát, bức họa cuộn tròn từ từ hiện ra.
“Đêm đó, ngươi uống say như vậy… Ha ha, ngươi như vậy trẫm rất thích… rất thích…”
Trẫm thật không ngờ bức vẽ xấu xí ngươi sẽ lại coi trọng như vậy… Vì sao ngươi lại quan tâm bức họa này như vậy? Còn mang theo nó giả bộ cái gì, chết cũng muốn mang theo nó.
Vì sao? Trẫm tiện tay tặng cho ngươi một cái gì đó lại thực sự quan trọng với ngươi đến vậy sao? Khối ngọc này, ngươi cũng đeo. Trẫm tặng cho ngươi chỉ có hai vật này thôi sao? Trẫm tặng cho ngươi… thì ra ít như vậy.
Vuốt ve khối ngọc, nhớ tới lời vàng ý ngọc từng nói với y, nhớ tới lời thề y từng đối với hắn mà phát thệ, vẻ mặt hoàng đế toát ra biểu tình kỳ dị.
Hắn cúi đầu nhìn về phía nam tử trong lòng, giống như là đang tự hỏi, “Đường Trì, ngươi rốt cuộc vì cái gì mà đến bên cạnh trẫm, ngươi… yêu trẫm, ngươi biết rõ trẫm là đệ đệ ruột thịt của ngươi… còn yêu trẫm, là thật sao… Ngươi thực sự yêu trẫm, ngươi thực sự đối tốt với trẫm, không có mục đích không có giả tạo, cho nên trẫm đối với ngươi như vậy, ngươi cũng không rời đi, phải không?”
“Trì, nói cho trẫm, tỉnh lại nói cho trẫm, nói tình cảm của ngươi đối với trẫm không có một tia giả tạo, nói đi… Tỉnh dậy, tỉnh dậy kể chuyện xưa cho trẫm nghe, tỉnh dậy… Đừng ngủ nữa…”
Âm thanh khi thì phẫn nộ, khi thì vui mừng, khi thì bi ai, khi thì cô đơn liên tục từ trong hang động truyền ra. Trong đó, thậm chí còn có hỗn loạn tiếng thở dốc kích tình của nam nhân…