Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 36 :

Ngày đăng: 15:45 18/04/20


Chuyển tới hiệu thuốc tìm ra dược thảo, đi ra ven đường quán nhỏ tùy tiện mua đồ ăn, Trọng Sinh không nói một tiếng suốt đoạn đường đi.



Hoàng Phủ Thoán đi theo hắn ở phía sau, biểu cảm âm u không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói điều gì.



Hai người một trước một sau, một đường trầm mặc không nói trở về thuyền ốc thuê.



Lúc này, sắc trời đã tối.



Tiến vào khoang, đốt sáng ngọn đèn. Rửa qua mặt mũi, Trọng Sinh đem đồ ăn vừa mua đặt ở trên bàn, rót hai chén trà. Cầm lấy bánh màn thầu gắp một ít đồ ăn, thuận tay đưa cho nam nhân ngồi đối diện. Lập tức tự mình cũng cầm một phần như thế, cứ thế mà ăn uống.



Nhìn màn thầu trong tay, lại nhìn Trọng Sinh yên lặng không nói, Thoán có một bụng câu hỏi muốn vọt ra miệng. Lại không biết bắt đầu từ đâu, nhất thời ngẩn ngơ.



“Nếu ăn không quen, ngươi ra ngoài tìm gia tửu lâu ăn no bụng, bỏ cái này xuống là được rồi.” Thanh âm bình tĩnh.



Thoán quyết định trước tiên lấp đầy bụng. Cầm lấy bánh màn thầu trong tay đưa đến miệng, a ô cắn một hơi.



Trọng Sinh thấy hắn chỉ lo nhai màn thầu, lại giúp hắn rót chút nước trà, đẩy đến trước mặt hắn.



Thoán nhịn không được, “Ngươi vẫn thích chiếu cố ta như vậy.” Nói xong, mới cảm thấy có chỗ nào không ổn.



Nhưng Trọng Sinh cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng nhai nuốt màn thầu.



Thoán cũng không nói nữa, cũng chỉ cắn cắn màn thầu. Màn thầu rất ngọt, ngọt tận đáy lòng, có chút ê ẩm.



Trong miệng hắn nhai màn thầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nam tử đối diện. Đường Trì thoạt nhìn tựa hồ không giống lúc trước, có cảm giác trở nên càng tiêu soái, càng tự tại, nguyên do nhìn người mình yêu dưới ánh đèn sao, ánh nhu hòa kia làm cho Trì có vẻ rất trêu người.



Môi dày, răng trắng noãn, đầu lưỡi ngẫu nhiên liếm liếm môi, rõ ràng là đang ăn cái gì, thoạt nhìn lại *** dật như vậy. Ngay cả hầu kết trượt lên xuống kia cũng làm cho người ta muốn cắn một cái. Nghĩ đến chính mình từng tùy ý thưởng thức toàn bộ người này…



Thoán nâng chén trà lên “ực ực” một hơi uống sạch.



Muốn nói chuyện cùng y, muốn hỏi y một năm qua làm những gì, thật muốn biết y cùng hai người kia rốt cuộc có quan hệ gì, thật muốn muốn biết y có còn để ý, thích mình nữa không…



Thoán đem miếng cuối cùng bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt, nhìn nhìn Trọng Sinh, lại nhìn màn thầu trong giấy dầu, thử thăm dò cầm một cái đưa đến trước mặt Trọng Sinh.



“Ta muốn thịt nhiều một chút, không cần cái đỏ đỏ kia.”



Trọng Sinh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh tiếp nhận màn thầu, xé mở, hướng đến đĩa rau. “Ăn cà rốt nhiều một chút mới có lợi có thân thể.” Cố ý gắp không ít sợi cà rốt đỏ đỏ, đưa cho hắn.



Thoán có chút vui vui, nhưng có chút mất hứng, mở màn thầu gắp từng miếng từng miếng cà rốt ra, lúc này mới cắn một miếng.



Hóa ra y vẫn nhớ ta thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, nhưng hiện tại… biết rõ ta không thích trò này…. Hứ!



Ăn xong, lại cố ý cầm màn thầu đưa tới trước mặt Trọng Sinh, nói: “Chỉ cần xá xíu cùng sốt thịt bò.”



“Khách quan, theo quy củ của *** kèm theo dưa cải mới được.”



“Phốc!” Thoán không nghĩ tới Đường Trì sẽ nói một câu như vậy, nhịn không được bật cười, theo chủ đề mà nói: “Không cần dưa cải! Ta chỉ ăn cái ta thích.”



“Ngươi không ăn làm sao biết có thích hay không? Có lẽ so với dưa cải thì ngươi ăn nhiều thịt cá hơn, với lại rau củ cũng tốt cho sức khỏe.”



Trọng Sinh vừa gắp rau cho hắn, vừa không nghĩ nhiều chỉ thuận miệng nói. Hiện tại, trong đầu y đều là muốn đem bệnh khó chữa của Thoán hảo hảo trị hết, ý tưởng càng sớm cho hắn rời đi càng tốt.



Y không phải không lưu ý đến ánh mắt quan sát y của Thoán, tuy rằng y lo lắng tình hình thân thể hắn, nhưng y cũng dị thường sợ hãi chính mình lần thứ hai làm đối tượng tiết dục của đương kim thiên tử, bị hắn giày xéo không ra hình người! Những ngày kia quả thật y rất sợ.



Trọng Sinh híp mắt không dám cùng hắn mắt đối mắt, khóe miệng Thoán cong lên có ý vị khác: “Ngươi nói không sai! Có nhiều thứ quả thật không nếm không biết, tựa như lúc trước từng thưởng thức kỳ trân, tâm lý vừa mới bắt đầu quả thật rất ngon, cũng không nghĩ đến sau này ta sẽ ham mê y như vậy, thế cho nên một năm không có y bên cạnh, hầu như ta không được thỏa mãn chân chính. Ta nhớ y.”



Vừa mới dứt lời, một màn thầu gắp đầy thức ăn đưa đến trước mặt hắn. “Này! Như ngươi muốn.”
“Ngươi cho rằng y sẽ không?”



Mạc Nhiên khẽ liếc ra ngoài cửa, hiển nhiên không tin hắn có thể nhảy ra khỏi vũng bùn này.



“Sẽ không. Tuy nói Đường Trì không hận đệ của y, nhưng tra tấn lần này cũng khiến cho y mất hết tình yêu đối với hắn. Nếu hôm nay y còn sống, cũng chỉ là sự quan tâm và lo lắng của huynh đệ ruột mà thôi, không hề có khác.”



Trọng Sinh nói cho Mạc Nhiên như vậy, cũng như tự nói với mình. Y không ngờ Thoán ở bên ngoài cũng nghe thấy được.



“Ngươi là nói, cho dù đệ kia hối hận, chạy đến trước mặt Đường Trì còn sống đau khổ cầu xin y trở về, Đường Trì cũng tuyệt đối không cảm động mà ngoan ngoãn cùng hắn trở về, đúng không?” Với công lực của Mạc Nhiên, đã sớm nhận ra ngoài cửa có người.



“Không có yêu thì không có cảm động, chỉ là không dứt bỏ được tình huynh đệ mà thôi.” Trọng Sinh nắm chặt tay trái.



Mạc Nhiên lại chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Sau khi tìm được Tôn tiền bối, ngươi định làm như thế nào?”



“Ngươi là nói… đem hắn phó thác cho sư phụ, thỉnh sư phụ trị liệu cho hắn. Sau đó, ta sẽ rời đi.” Trọng Sinh quyết định.



“Nếu hắn lợi dụng lực lượng của hắn tìm ngươi thì sao? Căn bản hắn không để ngươi đi, ngươi làm sao?”



“Ta là Trọng Sinh, không phải Đường Trì. Ta sẽ làm cho hắn hiểu điều này!”



“Ta thấy khó! Ánh mắt người nọ nhìn ngươi… Hừ!”



Mạc Nhiên nhìn Trọng Sinh nửa ngày, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, đứng lên trêu chọc hắn: “Có lẽ cách tốt nhất làm cho hắn chết tâm, chính là người nhanh nhanh lấy một vị nương tử!”



“Nương tử? Ha há! Ngươi nói không tồi, có lẽ ta cũng phải lo lắng một chút, cho dù không cho chính mình, cũng khiến cho sư phụ hưởng thụ lạc thú tôn tử đầy nhà, coi như hiếu kính với lão nhân gia. Nhiều năm như vậy, ông thật sự đã lo lắng cho đồ đệ dốt nát này nhiều lắm…”



Trọng Sinh lại nghĩ đến mà thương sư phụ của y, không khỏi lo lắng cho tương lai.



Một tiếng thổi còi réo rắt bỗng nhiên vang lên, nghe thanh tâm tựa hồ cách nơi này không xa. Mạc Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.



“Tử nhân kia! Chờ một lát cũng chờ không được! Nửa đêm thổi thập khẩu tiếu! Ồn ào chết được!”



“Ha ha! Bách Lý huynh, ta thấy ngươi vẫn là đừng là cho Tiểu Mộc chờ lâu quá, tránh cho hắn… ha hả…” Trọng Sinh buông tâm sự của mình trêu chọc Mạc Nhiên.



“Hừ! Để cho đầu đất kia chờ đi!” Miệng Mạc Nhiên thì nói dữ dằn vậy, người đã hướng cánh cửa khoang thuyền đi tới.



Trọng Sinh đi qua giúp hắn giữ cửa, cảm thấy không phải không có hâm mộ tình thâm tương dung của ba người này.



Ngoài cửa một người đứng.



Đang nhìn hai người sánh vai vui cười mở cửa, thần thái người nọ vốn dĩ cực kỳ phưc tạp. lại đau xót, khiến cho hắn tựa hồ yếu ớt hơn bình thường. Mà khi hắn nhìn Mạc Nhiên hướng hắn cười lạnh, lập tức che dấu biểu cảm, thẳng người, khôi phục vẻ lẫm liệt vốn có.



Mạc Nhiên cười lạnh nhìn nam nhân ngoài cửa, quay đầu, cố ý nói lớn với Trọng Sinh: “Nếu ngươi có ý đó, ta sẽ cùng ngốc tử kia lưu ý, tử nhân kia biết không ít tiểu thư khuê các, tiểu gia bích ngọc xinh đẹp, nếu ngươi đối với nữ tử không có hứng thú…”



Y cười mị, tới gần Trọng Sinh, vươn tay lên mặt nhéo một cái, ôm chổ y, ghé vào tai y khe khẽ nói một câu: “Ta mặc kệ người nọ thân phận như thế nào, nếu để cho ta biết hắn tổn thương đến ngươi, ta chắc chắn lấy đầu của hắn! Đó cũng là ý của Tiểu Mộc.”



Thối lui, buông ra lại nói: ”Hiểu chưa? Ta cùng Tiểu Mộc sẽ chờ!” Trước khi đi, còn đá lông nheo một cái ── Huyết hồn Bách Lý từ đầu đến cuối, cũng không đem đương kim hoàng đế đang bốc hỏa bỏ vào trong mắt.



Trọng Sinh dở  khóc dở cười nhìn Mạc Nhiên rời khỏi thuyền, thầm than không hổ là người mà Cổ Tiểu Mộc nhìn trúng, huyết hồn lạnh lùng chẳng những tính tình trung nhân, mà ngay cả thủ đoản kỳ quái không kém.



Chờ Mạc Nhiên đi xa, lúc này Trọng Sinh mới xoay người nhìn về phía Thoán còn đứng ở cửa khoang thuyền, hỏi: “Sắc mặt ngươi không tốt, có phải lại bắt đầu phát tác? Đến đây, ta bắt mạch giúp cho.” Dọn dẹp bàn, đưa tay ý bảo Thoán ngồi xuống trước mặt.



Thoán đi tới nhưng không ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào y.



“Ngươi muốn cưới vợ sao?” Một khí thế gió thổi mưa giông trước cơn bão.