Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ
Chương 37 :
Ngày đăng: 15:45 18/04/20
Trọng Sinh ngẩng đầu, không nghĩ tới cuộc nói chuyện của mình và Mạc Nhiên bị người này nghe được, cười nhạt: “Ta đã 24, cũng sắp 25, người đến tuổi này còn chưa thành thân vốn cũng rất ít. Hơn nữa sư phụ ta cũng đã lớn tuổi, ta muốn cho ông ấy lúc còn sống hưởng được niềm vui thiên luân. Muốn lấy vợ cũng không kỳ quái phải không?”
“Ta đây làm sao bây giờ.” Trên mặt nam nhân mang sự tức giận mà cũng có nỗi bất an.
“Ngươi?”
Trọng Sinh không rõ, “Ngươi thân là cửu ngũ chí tôn, hậu cung tam cung lục viện mặc ngươi yêu thương, muốn lấy bao nhiêu phi cũng không phải chuyện khó. Cần gì phải hỏi ta làm sao bây giờ?”
“Ta không cần các nàng! Ta chỉ muốn…”
“Ngươi chỉ cần quyền thế của hoàng đế, ta biết, ta hiểu được, nhưng nếu ngươi muốn chấp chưởng thiên hạ lâu dài, cố tật trên người vẫn là sớm trị liệu hết.”
Trọng Sinh lấy ra dụng cụ khám chuẩn, đặt lên bàn: “Ta nhớ rõ ngươi nói ngươi xuất cung là vì trị liệu khí huyết không thuận, bệnh hay ho ra máu, như thế nào, hiện tại không cần ta giúp ngươi khám và chữa bệnh sao? Nếu không cần, ngươi tự đi tìm sư phụ của ta, thứ ta không thể bồi phụng!”
Thoán không nói gì mà chỉ nhìn hắn, trong mắt có đau đớn có hy vọng cũng có bi ai.
“Mời ngồi.”
Đợi hồi lâu, thấy Thoán không muốn ngồi xuống, Trọng Sinh lại bắt đầu thu dọn trên bàn.
“Nếu tối nay ngươi không muốn khám, vậy đi nghỉ sớm đi. Ta cũng mệt mỏi.”
Thoán vẫn như cũng bất động không nói.
Tay thu dọn dụng cụ khám chẩn ngừng một chút, sau một hồi mới nói: “Mời người đi ra ngoài. Ta muốn nghỉ ngơi.”
“Ta phải làm thế nào, ngươi mới bằng lòng quay về hả Đường Trì?” Nam nhan rốt cuộc cũng hỏi.
“Ta mệt, mời ngươi ra ngoài.” Thanh ngữ thản nhiên.
“Cho tới bây giờ ngươi chưa từng mới ta ra ngoài. Trước kia không có, về sau cũng sẽ không có.”
Trọng Sinh đứng lên lùi về sau. Hít một hơi sau rồi nói: “Ta không phải Đường Trì. Nếu ngươi làm gì với ta, cho dù ngươi là đương kim thiên tử, ta cũng sẽ không để ngươi sống yên ổn. Ngươi muốn nếm thử độc dược ta phối chế?”
Lắc đầu, Thoán nở nụ cười.
“Ngươi sẽ không hạ độc với ta. Nếu ngươi hạ thủ được, cũng sẽ không đợi đến hôm nay.”
Khoang thuyền rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần đi tới hai, ba bước có thể dán sát vào người kia.
Trọng Sinh lại từng bước lùi về sau.
“Đó là Đường Trì, không phải ra. Đường Trì cảm thấy có lỗi với ngươi, hắn nợ ngươi, cho nên hắn mới có thể chịu được hết thảy. Nhưng ta không như vậy, ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì.”
“A, ngươi sai rồi, ngươi chẳng những nợ ta, mà còn nợ rất nhiều.”
Ngón tay thon dài xoa nhẹ hai gò má của hắn, nhẹ nhàng chạm đến.
“Trì! Ngươi làm sao! Ngươi không sao chứ?” Thoán kinh hoàng sợ hãi, trở mình rời khỏi trên người Trọng Sinh, lấy y phục trên mặt đất của mình lau cho y.
“Cởi ra huyệt đạo của ta… Cởi ra ──” Khàn giọng gào to, Trọng Sinh lúc này đã không còn chú ý đến bất cứ điều gì.
Trái tim thình thịch thìch thịch đập nhanh liên hồi, thấy biểu tình Trọng Sinh giống như sắp sụp đổ, Thoán lúc này mới đưa tay cởi bỏ huyệt đạo phong bế y.
Thân thể vừa cử động được, Trọng sinh lập tức từ trên giường bật dậy, bắt lấy quần áo trên mặt đất lung tung mặt lên trên người.
“Trì… ta…” Thoán vươn tay muốn an ủi y.
Khoang thuyền bấp bênh, Trọng Sinh thúi lui từng bước, thở hỗn hển, mặt không một chút máu nói: “Nếu như… ngươi không muốn giết chết ta lần nữa, ta van ngươi đứng có tìm ta nữa! Xem như là ta cầu ngươi! Ta nợ ngươi, tiền sinh đều đã trả lại cho ngươi.”
“Còn lại đời này… Ngươi hay để ta giống như thế này tiếp tục sống… nếu như ngươi thực sự đối với ta còn có chút tình!” Thanh âm vừa biến mất, Trọng Sinh lập tức giật mở cửa khoang thuyền, lảo đảo xông ra ngoài.
“Trì! Đường Trì! Ngươi đi đâu?” Nắm lấy ngoại bào, bất chấp mặt trên đã dính bẩn, Thoán lập tức đuổi theo.
“Đừng lại đây!”
Trọng Sinh đứng ở đầu thuyền vừa giống như cầu xin vừa giống như khóc lóc thê thảm, đau đớn trên mặt làm người khác phải nhức mắt nhói lòng!
“Đừng lại đây… Đúng, ta là Đường Trì, ta là cái kẻ không biết xấu hổ, là tên Đường Trì cam tâm tình nguyện để đệ đệ của mình chà đạp sỉ nhục! Ta… biết, biết ngươi đang tức giận, bởi vì ta lại lừa gạt ngươi!”
“Lần này ngươi lại nghĩ tới phương pháp mới nào để dằn vặt? Ngươi nói ngươi sẽ đối tốt với ta? Ha ha ha… Ngươi muốn đối với ta tốt như thế nào? Ngươi nhớ tới quá khứ chứ? Nhớ tới cái tên ca ca chết tiệt mà ngươi vứt trong thâm cung chứ? Ngươi chuẩn bị thế nào để trả thù hắn? Làm hắn lần nữa yêu ngươi, sau đó ngươi sẽ lại tự tay đem hắn hủy diệt lần nữa?”
“Không cần bệ hạ ngại phải động thủ, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, tiện huynh lập tức liền đen cái mạng này cho ngài! Sau khi ta chết, thì phiền ngài đem thi thể ta cho chó ăn.”
“Trì! Đừng nói như vậy! Ta không muốn bức ngươi, cũng không muốn trả thù ngươi, ta thực sự chỉ là…” Muốn thật sự yêu thương ngươi thật nhiều!
Những lời này còn chưa kịp ra khỏi miệng, chợt nghe Trọng Sinh nói: “Cho dù ngươi nhớ lại quá khứ, hiểu rõ ta đối với ngươi chưa từng có giả dối, càng chưa từng có ý định làm hại ngươi. Thì đây cũng chỉ là ngươi không muốn xa rời người ca ca trong quá khứ trước mặt này mà thôi. Ngươi cũng không có yêu ta, ta so với người khác hiểu rõ điều này nhất.”
“Cho nên, đừng lại đi tìm ta, đi mà sủng ái phi tần của ngươi, sắc phong một vị hoàng hậu mà thương yêu nàng thật tốt, không nên tổn thương nàng…”
“Đi mà để Đại Á hoàng triều của ngươi thêm một người thừa kế, ngươi làm hoàng đế của ngươi, ta làm thầy thuốc giang hồ của ta, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai quan hệ của ta và ngươi, cũng tuyệt không làm hoen ố vinh quang của ngươi. Nhớ kỹ, ngà mà ngươi lại xuất hiện ở bên cạnh ta, cũng là lúc ta rời khỏi trần thế. Thỉnh bảo trọng!”
Ôm quyền, nam tử vái chào.
“Chờ một chút!”
Nội tâm hoảng loạn thành một đống, Hoàng Phủ Thoán hoàn toàn không biết làm sao để ứng phó với tình huống này đột nhiên gọi lại Trọng Sinh, cấp tốc chạy vào trong khoang thuyền, tay cầm ra một túi hành trang.
“Đây, hành lý của ngươi.”
Trọng Sinh không nói gì cầm lấy, xoay người đi lên trên bờ.
“Lúc ta yêu ngươi, cũng không biết ngươi là ca ca của ta, cũng như khi đó ta cũng không biết bản thân đã yêu ngươi như vậy.”
Trọng Sinh không hề dừng lại bước chân, cũng không quay đầu lại biến mất trong bóng đêm. Đơn độc lưu lại Thoán chỉ choàng một kiện ngoại sam, một mình đứng ở đầu thuyền mờ mịt…