Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ
Chương 40 :
Ngày đăng: 15:45 18/04/20
Một người ở phía trước liều mạng chạy không nhìn đường đi, một người ở phía sau dốc sức đuổi theo không lên tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi thành, chạy đến thảo nguyên ở ngoài thành.
Là do công lực của hai người khác nhau, cũng có thể do người phía trước trong lòng hoảng loạn không có định hướng đi rõ ràng, khoảch cách giữa hai người trong im lặng từ từ rút ngắn, chớp mắt đã sắp đuổi kịp.
Loạng choạng, không thấy rõ mặt đất, thoáng cái Trọng Sinh bị những nhánh cỏ rễ cây dài trên mặt đất vướng vào người, mắt thấy sắp bị bổ nhào về phía trước, mũi chân trái ra sức, lưng uốn về phía sau cố gắng dựng thẳng người mình. Nhưng đột nhiên! Từ phía sau một lực mạnh bổ tới, không đợi y dựng thẳng lại thân mình, eo đã bị một người ôm chặt lấy, theo cú va đập, cả hai người chồng lên nhau ngã lên trên bãi cỏ.
Trọng Sinh trong nháy mắt cơ thể tiếp xúc với bãi cỏ, miễn cưỡng xoay người cho một chưởng mạnh mẽ đẩy về phía sau. Người đè ở phía trên nhất thời không chịu được đau nhức, hai tay nới lỏng rồi tách ra.
Nhân cơ hội này, Trọng Sinh dùng quả đấm chống lại nửa người trên của đối phương, cố gắng xoay chuyển thân thể mình, đồng thời để giẫy khỏi sự ôm ấp, hai chân cũng không hề yếu kém, một cước đá ra, như muốn đá văng hai chân ở nửa người dưới của đối phương ra.
Mắt thấy người trong lòng giãy khỏi ôm ấp của mình, cũng bất chấp tất cả, nam nhân ở phía trên gắt gao xiết lại đôi tay rắn chắc của mình, chặt chẽ ôm người bên dưới không buông. Không riêng gì cánh tay, ngay cả hai chân cũng vùng vẫy với nhau, kẹp lấy đối phương không cho hắn chạy trốn.
Rõ ràng muốn nhanh chóng thoát ra, nhưng không ngờ ngược lại càng bị quấn chặt, Trọng Sinh nhất thời đầu óc mê muội, bất kể là tam thất nhị thập gì -, cũng không cần biết là chiêu võ công gì, chỉ dùng duy nhất hai tay còn tự do đấm lên trên lưng đối phương.
Mắt thấy đối phương cố nén đau đớn không nói một câu, cũng không chịu buông ra, càng làm lửa bốc lên trong lòng, một tay đập lên lưng đối phương, một tay quờ quạng nắm lấy tóc của đối phương, muốn buộc hắn ngẩng đầu hoặc buông hai tay ra.
Cắn chặt hàm răng, từ lúc bắt đầu sự chống trả kịch liệt, Thoán liều mạng ôm lấy người bên dưới không chịu buông tay. Không chỉ như thế, hắn còng dùng miệng của hắn, răng của hắn liên tục cắn xé xiêm y của người bên dưới, quần áo mỏng manh mùa hè không chịu được lực mạnh như vậy bị xé rách, không tới một lúc, bờ ngực trơn nhẵn rắn chắc của Trọng Sinh đã phơi bày ra.
Trọng Sinh nóng nảy, liều mạng giãy dụa thắt lưng, hai chân đá động, muốn đánh đối phương văng ra. Nhưng càng giảy dụa, y phục bị xé càng lợi hại, nhanh chóng, ngay cả đai lưng trong lúc giãy dụa cũng lỏng ra.
Con ngươi đỏ rực, trong mắt nam nhân toàn bộ chỉ có thể thấy ở trước mắt. Giống như là liều lĩnh, cúi đầu, hé miệng, dùng môi, dùng lưỡi, dùng hàm răng, liếm mút, cắn nhây da thịt trần trụi của nam tử ở bên dưới. Tham lam, mãnh liệt, đã hoàn toàn không thể khống chế!
“A ──” Gầm lên giận dữ, Trọng Sinh cảnh giác được thân thể mình bị xâm phạm liền giống như điên rồi, hai tay liều mạng cào cấu đối phương.
Y phục dạ hành màu đen bị xé rách, tắm lưng rắn chắc phơi ra bị cào cấu, đánh đập hằn ra vết màu. Thế nhưng nam nhân ở trên người không chỉ không hề suy suyễn, ngược lại càng thêm siết chặt gặm cắn thân thể y, giống như đang trả thù lại hành vi của y, dùng hàm răng gặm lấy đầu nhũ của y mà nhây cắn không ngừng!
Trọng Sinh tực giận đến phát cuồng, không còn lý trí, mở miệng, cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm lên lỗ tai nam nhân! Mùi màu tanh lưu vào trong miệng, chưa đủ! Còn chưa đủ! Uất ức ngày xưa mãnh liệt kiềm nén, căm hận ngút trời lắp biển đều tuông trào!
Đều là ngươi! Đều là ngươi! Nếu như không phải là ngươi, ta sao lại rơi xuống đến cái tình cảnh này! Ta nhẫn, ta nhượng, ta trốn ngươi ngươi cũng không chịu buông tha ta! Ngươi còn muốn như thế nào nữa ── Ta để ngươi đùa bỡn ta! Ta để ngươi sỉ nhục ta! Ta để ngươi oan uổng ta! Ta cắn chết ngươi! Ta cắn chết ngươi đồ chết tiệt!
Buông ra cái lỗ tai, thấy được cái gì mở miệng cắn được liền cắn! Cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cách nào hiện lên trong đầu.
Hai đại nam nhân siết lấy nhau cùng một chỗ, quấn thành một khối lăn qua lăn lại trên cỏ. Cũng không giống như đang đánh nhau, lại càng không giống võ lâm cao thủ đang so chiêu, giống như là một đôi ngoan đồng, cũng giống như là một đôi dã thú, không có mắng chửi, càng không có lời nói, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ, một vài thanh âm gầm rống và tiếng đánh đấm.
Rõ ràng có tay, rõ ràng có chân, nhưng hai người tựa hồ đều đã quên hết, chỉ biết dùng tứ chi kiềm chế đối phương, còn lại công kích đều dựa vào cái miệng đang mở ra.
Trên mặt hai người đều toát ra tình cảm phức tạp cực kỳ mãnh liệt, giống một đôi cừu địch, lại càng giống hai ấu thú đang đấu tranh nội bộ. Rõ ràng là người trưởng thành, nhưng lại toát ra biểu tình bướng bỉnh hục hặc giống như đứa trẻ, cứ tràn trề như vậy, cứ như thế không hề che giấu thêm nửa.
Không biết đã qua bao lâu, khuôn mặt của hai người càng sát lại gần nhau. Tiềng thở dốc ồ ồ của nhau trực tiếp đi vào trong tai của đối phương. Oán giận của Trọng Sinh, uất ức của Trọng Sinh, còn có cái gì đó không nói nên lời, cả hận ý không nói được toàn bộ đều bùng nổ ngay lúc này! Cắn một phát hung hăng xuống, cái gì đó mềm mềm ở trong miệng y tét ra, mùi vị quen thuộc trong nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng của y.
Thoán đau đến nổi thân thể run lên, mãnh liệt hung hãn, cũng cắn một phát trở lại.
Chờ đến khi hai người ý thức được đang cắn cái gì, nhưng kỳ lạ là không ai nguyện ý chủ động buông ra, chỉ là giằng co.
Hành động trước tiên chính là Thoán, hắn bạo gan không những rút ra mà lại tiếng vào, đem đầu lưỡi duỗi vào trong miệng đối phương, thăm dò, đụng chạm vào vật mềm mại của đối phương. Uyển chuyển quấn lấy, nhẹ nhàng mút vào một chút, chất lỏng thơm ngọt tiến vào trong cổ họng.
Thân mật như thế này, dường như một cảm giác tốc đẹp kỳ diệu hấp dẫn lấy hắn. Bất chấp đối phương có cắn đứt đầu lưỡi hắn hay không, lần này, hắn càng thêm càn quấy, lại lần thứ hai thử thâm nhập.
Trọng Sinh cứng đờ. Cảm nhận được thứ trơn mềm đang ở trong miệng y chơi đùa, khiêu khích, dần dần, nhãn thần y thay đổi. Từ hỗn loạn trở nên rõ ràng, từ rõ ràng lại trở nên mê man, cuối cùng ngay cả mê man cũng biến mật, toát ra cuối cùng lại là dụng vọng thật sâu… cũng là nam nhân, dục vọng bị đè ép quá cực độ!
Bởi vì quá gấp gáp, hắn đều không nhận thấy được ba người bọn họ đứng giữa một đám người đáng quỳ gối lại rõ ràng đến thế nào.
“Ơ?” Tiểu Mộc giả bộ như không biết, “A, ngươi nói cái kia à. Trọng Sinh, ngươi lần này phải cảm tạ ta thế nào đây? Ha ga.”
“Ngươi nói cái gì?” Cảm tạ?
“Đúng a! Được rồi, chuyện này của ngươi tuy rằng ta không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết một ít. Phải biết rằng, trên đời này vốn không có bức tường nào mà gió không lọt qua. Nghĩ đến tên nhóc hoàng đế năm đó đối xử với ngươi như vậy, hiện giờ lại còn năm lần bảy lượt tìm ngươi gây phiền phức, hừ! Cái loại người không có lương tâm này không để cho hắn nếm một ít trả thù, hắn e rằng sẽ vĩnh viễn không biết tỉnh. Hắc hắc, cho nên a, ngươi nhờ ta đưa phương thuốc ta vốn vẫn chưa mang qua.”
“Mạc Nhiên cũng tán thành ta làm như vậy nha! Để hắn chết là được rồi! Ngươi xem, không phải hắn hiện giờ đang chịu tội sao? Ha ha!”
Đại nam nhân cười híp hai mắt, vỗ vỗ vai Trọng Sinh, miệng cảm thán sảng khoái mình cuối cùng đã giúp bạn thân báo thù.
“Đúng vậy, dứt khoác để hắn cứ cạn máu như vậy mà chết! Dù sao cái nhà Hoàng Phủ vẫn còn có huynh đệ khác.” Mạc Nhiên tàn nhẫn.
Đường Trì sửng sốt, sau đó liện nổi giận, “Ngươi! Cổ Tiểu Mộc! Ngươi cho dù là muốn trả thù hắn, cũng phải vì thiên hạ bách tính mà suy nghĩ chứ! Trễ đi mấy ngày làm bỏ lỡ đi bao nhiêu sinh mạng bá tánh, ngươi! Ngươi thực sự là hồ đồ!”
Nóng ruột trong lòng, đau nhức trong lòng, thật là vì bá tánh thiên hạ sao?
Gãi gãi đầu, Cổ Tiểu Mộc cà lơ phất phơ nói: “Yên tâm, đáng chết thì sẽ phải chết, không đáng chết cũng sẽ không sớm đi gặp Diêm vương. Muốn triệt để giáo huấn tên nhóc hoàng đế này, cơ hội tốt như vậy cũng không nhiều.”
“Hừ! Ta muốn nhìn xem tên nhóc hoàng đế này còn có thể gắng gượng đến khi nào! Ta không tin nếu như không có đại phu trị được dịch bệnh xuất hiện, hắn thực sự sẽ để máu cứ chảy như thế!” Mạc Nhiên khoanh tay lại trước ngực, chuẩn bị cùng Tiểu Mộc xem kịch vui.
“Tiểu Mộc, Mạc Nhiên, các ngươi! Ai!” Gấp đến độ giậm chân, nhưng Trọng Sinh cũng không muốn cứ như vậy nhào tới, ở trước mặt vạn người thừa nhận y là cái vị “tiên y”. Huống chi y hiện tại sợ gặp người nọ sợ muốn chết.
Thái dương càng ngày càng chói mắt, chiếu lên trên thanh kiếm phản xạ đến trong mắt Thoán. Hơi mở hai mắt, ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống. Tìm một cái liền thấy! Ở dưới tế đàn đứng cũng chỉ có ba người bọn họ.
Xa xa, không thể nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt của người kia, nhưng thấy y không có chút nào ý định muốn lên trên đài, Thịnh Lẫm đế trên mặt cũng không kìm được lộ ra một tia buồn bã vô cớ.
Đường Trì, ta tuy rằng vẫn không rõ ràng ta đối với ngươi rốt cuộc là loại cảm tình gì, nhưng ta biết tình yêu mà ta đối với ngươi so với loại tình yêu kia còn khắc cốt, sâu sắc hơn nhiều!
Từ lúc hiểu biết, ta chưa bao giờ yêu một người nào, cũng không biết làm sao yêu một ngươi, đau một người. Cũng chưa từng có người giống như ngươi không hề có mục đích gì, không hề giữ lại gì cả mà đem cảm tình đặt ở một mình trên người ta. Ta từng mất đi ngươi, cái loại tư vị này ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!
Trì, tha thứ cho ta phải dùng loại phương pháp này để có được ngươi, bởi vì ta đã không kiên trì nổi nữa.
Ta không phải người có tính tình tốt, ngươi biết mà. Nếu những ngày như thế này cứ tiếp tục, ta nghĩ, ta rất có thể sẽ để cho những người cho dù liên quan hay không liên đến ngươi, gặp phải tại họa so với ôn dịch lần này còn đáng sợ hơn! Mà ta lại không muốn thấy bộ dáng ngươi hận ta, cho nên ta chỉ có thể làm như thế…
Trì, đến đây đi, đi đến bên cạnh ta.
“Thần y, ngươi ở nơi nào! Hãy nghe thỉnh cầu của chúng ta! Cứu giúp chúng ta!”
Trong dân chúng đang quỳ đột nhiên truyền ra tiếng thét thê lương, có ngươi giơ hai tay lên cao nhìn trời hô lớn. Một người hô, ngàn người hô, một tiếng lại lớn hơn một tiếng, một trận lại lớn hơn một trận, nhát thời, bác tính đang thỉnh cầu đều hướng mặt về phía đài tế thiên ngẩng đầu. Xem ra, dụng ý thứ hai của hàng động Hoàng Phủ Thoán ── thu mua dân tâm đã làm được.
“Thượng thiên! Thỉnh người hãy đưa hắn ban cho trẫm! Trẫm nguyện ý cùng hắn cùng hưởng giang sơn này!” Một trận choáng váng, Thoán dưới chân lảo đảo một cái.
“Hoàng thượng!”
“Bệ hạ!”