Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 41 :

Ngày đăng: 15:45 18/04/20


Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:



Thấy được lương y Đường Trì, được trời ủy thác, lấy thân thử nghiệm nghiên cứu điều chế ra thuật nhân đậu, giải cứu nghìn nghìn vạn vạn sinh mệnh con dân Đại Á, vì Đại Á ta ngày sau hưng thịnh bất phạm kiến hạ kỳ công. Trẫm cảm ơn ân đức của người, được thượng thiên chỉ thị, có người tương trợ Đại Á tất thịnh, chứng thực lời thề của Trẫm, thiên hạ cùng người cộng hưởng. Đặc tứ Đường Trì làm Tề Lẫm vương, lấy đây tỏ lòng tôn kính với thượng thiên. Khâm thử.



── Đây là chiếu thư Thư vương tuyên đọc với thiên hạ vào ngày tiếp theo sau khi tế thiên.



Cho đến khi Đường Trì biết được nội dung của chiếu thư, theo thời gian mà suy tính, thì đoán được tất cả đúng là một màn khổ nhục kế mà Thoán với Tiểu Mộc hợp mưu diễn ra!



“Cười cái gì mà cười! Ngươi với Cổ Tiểu Mộc ra kế sách thật hay! Nếu như không phải tên to xác kia nhanh chân, hừ!” Đường Trì quay mặt qua, không muốn nhìn cái khuôn mặt trương vẻ đắc ý này.



“Hắc hắc, ta không cười, ta chỉ rất cao hứng mà thôi!” Tay xoa xoa hai gò má của nam tử thuần hậu, Thoán ha ha cười.



“Ngươi!” Muốn giáo huấn hắn, thế nhưng nhìn hắn bộ dạng suy yếu vô lực, cũng thực sự không hạ thủ được.



Cái tên tàn nhẫn này quả nhiên cả mạng cũng không cần! Ngày ấy, bản thân vốn tưởng đã rất quyết tâm, cũng không tin hắn thực sự để mặc máu chảy đến hết. Kết quả hắn…



Thấy được một tia đau lòng kia, Hoàng Phủ Thoán lúc này giảo hoạt như rắn đã trên côn, giống như vẫn chưa ngồi vững, thân thể suy yếu, thừa cơ ngã vào trong lòng Đường Trì.



“Hoàng Phủ Thoán! Ngươi đứng lên cho ta!” Đường Trì vừa gấp vừa giận.



“Ta ngồi dậy không nổi, đầu rất choáng, thân thể suy yếu, ca, ngươi ôm ta.”



Dụi dụi mắt, hai tay Thoán vòng qua ôm lấy Đường Trì, bắt chước bộ dáng trẻ con ở trong lòng y đem đầu cọ qua cọ lại.



Thân thể run lên, “Không được gọi… ca.” Không ngờ tới Thoán sẽ gọi y như vậy, Đường Trì đẩy đẩy hắn. Y tạm thời vẫn không cách nào quen với loại thân mật này.



“Vậy Trì Trì?”



“Không được!”



“Tử đồng? Nương tử?” Tử Đồng chính là cách gọi cưng của hoàng đế đối với hoàng hậu.



“Hoàng Phủ Thoán! Ngươi không nên được một tấc lại lấn một thước! Ta mặc dù phát thệ đồng ý sau này suốt đời ở lại bên cạnh ngươi phụ tá, nhưng cũng không có nghĩa là ta… ta…”



Ngày ấy hắn ở trên đài tế thiên buộc y vì Đại Á hưng vong phát ra trọng thệ, đáp ứng suốt đời không rời khỏi hắn. Còn tìm lấy một mớ viện cớ, nói cái gì tiên y không thể bỏ mặc thiên hạ bách tính không lo, ở lại bên cạnh hoàng đế cống hiến sức lực vì người trong thiên hạ mà suy nghĩ, y nếu lúc đó rời đi, đó là do hắn đế đức không cao, không thể lưu lại tiên y, không đồng ý, thì không trị thương, còn cố ý dùng tay trái chảy máu lôi kéo y không buông!



Y cũng không biết thì ra Hoàng Phủ Thoán còn có một mặt vô lại như vậy, hết lần này đến lần khác làm dân chúng bên dưới bị bộ dạng hoàng đế nhân từ của hắn lừa gạt, cùng kêu lên khẩn cầu, làm y tiến thoái lưỡng nan, phải nhìn trời phát hạ trọng thệ không bỏ không rời.



“Này cũng không được, kia cũng không được, ta lại không muốn chỉ gọi ngươi Đường Trì, có phải muốn ta ở trên giường cũng phải gọi ngươi Tề Lẫm vương hay không?”



“Ngươi không có nghe ta nói hả? Ta nói ta mặc dù đồng ý ở lại bên cạnh ngươi, nhưng không có nghĩa là ta phải hầu hạ bệ hạ trên giường!” Tức giận hắn cứ ở bên cạnh nói chuyện không đâu, liều mạng đẩy thân hắn ra bên ngoài.



“Ta nghe rồi. Chuyện ngươi nói ta sao lại có thể không nghe? Bất quá chúng ta hiện tại là đang thảo luận vấn đề xưng hô của chúng ta sau này. Về phần ngươi có đồng ý hầu hạ ta trên giường hay không thì không phải vấn đề.”




Sau, chỉ cần nhớ tới đêm đó, Đường Trì liền giận đến phát run, “Ngươi… Ngươi này… Ta kêu ngươi nhanh chấm dứt, ai cho ngươi nhanh hơn! Tức chết ta !” Giơ lên gối đầu, đập!



“Hắc hắc, Thất, đừng như vậy mà, loại thời điểm đó ngươi cứ luôn miệng kêu 『 mau, nhanh lên 』, ta đương nhiên tưởng ngươi chê ta làm không đủ, ai lại nghĩ đến mau này lại có nghĩa khác chứ.” Hắn ôm lấy gối đầu, hướng về phía ái nhân hì hì cười không ngừng.



Đêm đó chiếm được tiện nghi thật là lớn, nhớ tới vẫn còn muốn chảy nước miếng, lần sau không biết khi nào mới có thể điên cuồng một phen như thế nữa.



“Ngươi!” Đường Trì vốn thuần hậu sao có thể là đối thủ của tên giảo hoạt kia, ngươi  nửa ngày, cũng không biết phải phản bác hắn như thế nào. ”Về sau không được vào thời điểm đó gọi ta là 『 ca 』, trong lòng ngươi chẳng lẽ không có chút kiêng kị nào sao”.



Kiêng kị cái gì chứ, ai bảo mỗi lần gọi ngươi như vậy, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của ngươi lại co rút mạnh như thế, làm cho ta mất cả hồn. Ta sao có thể tiếc một tiếng ca đó chứ.



Trong lòng mặc dù nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn biết không được nói ra, hắn mặt mang tươi cười kể lể: “Thất, ngươi nếu đã không muốn ta gọi như vậy, sau này ta sẽ chú ý. Chính là có đôi khi vong tình, kìm lòng không đậu hô lên, ngươi cũng đâu có vẻ gì tức giận, ai kêu ngươi yêu ta như vậy a.



“Đến, sắc trời không còn sớm, tối nay vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Vừa nói xong, người đã muốn bò lên trên giường.



“Tối nay ta muốn ngủ một mình, ngươi xuống dưới mà ngủ!”



Đường Trì trừng hắn, hiện tại y một chút cũng không sợ hắn, bởi vì cái đêm chỉ có hai người đó, y rốt cuộc cũng minh bạch tình cảm Thoán dành cho mình đã đến mức độ nào, nếu một kẻ thiên chi kiêu tử còn có thể vứt bỏ tự tôn, không tiếc… Như vậy hắn còn có cái gì không thể tin tưởng được đây.



Có tự tin, có yêu, ngay cả ngữ khí cũng trở nên cường ngạnh. Vậy mà Hoàng Phủ Thoán lại thích bộ dạng này của hắn, thích y hung hắn, rống hắn, ngoài ra còn dựa vào hắn.



“Thất Thất, ta là hoàng đế a, tốt xấu ngươi cũng cho ta chút mặt mũi, không cần sinh khí được không, ta thề đêm nay sẽ để ngươi ngủ ngon giấc còn không được sao”. Trước khi ngủ vận động một phen, bảo đảm ngủ ngon hơn, ta cũng không lừa ngươi nga. Ma thủ trườn a trườn, chạm vào lưng y, nhẹ  nhàng bao phủ lấy.



“Thật sự?” Đường Trì không mấy tin tưởng, một năm qua bài học kinh nghiệm kiểu này thật sự nhiều lắm.



“Thật sự. Ta thề! Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết lúc đó ngươi giả chết xuất cung như thế nào, mau nói đi, ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho Trương Lương Thủ và Phong Thập đâu.”



Sau khi chứng thực tội danh, cùng lắm là tìm vài người lén trừng trị bọn họ một chút thôi. Nam nhân cảm giác sâu sắc bản thân càng ngày càng khoan hồng độ lượng, cảm thấy được gần gũi với Đường Trì rồi, ngay cả hắn cũng trở nên có điểm thuần hậu.



“Ngươi biết như vậy là được rồi”. Đường Trì nở nụ cười, Thoán thật đúng là không chịu hết hy vọng, mấy chuyện này cứ hỏi mãi không thôi.



“Được rồi, lên trên ngồi đi, ta với ngươi từ từ nói…”



“Thất, ngươi thật tốt!” Nam nhân vui vẻ hắc hắc cười, trong mắt lại lóe ra dục vọng.



“Úc, đúng rồi, ta còn muốn hỏi ngươi, công phu của ngươi sao lại có thể khôi phục vậy?”



Đường Trì, ái nhân của ta, từ khi sinh ra đến nay, ngươi chính là sinh mệnh của ta, quá khứ đã như vậy, hiện tại, tương lai cũng thế. Ta đã quen hưởng thụ ôn nhu, quan tâm của ngươi, ngươi cũng biết bản thân đã muốn nuông chiều ta đến hư rồi, trừ ngươi ra, không ai có thể làm ta thỏa mãn, cũng không có người nào giống như ngươi, khiến cho ta mất đi tự giác làm hoàng đế.



Bởi vì có ngươi, ta mới cảm thấy được bản thân mình là người khoái hoạt thỏa mãn đến vậy, mà không phải đứng ở nơi cao xử bất thắng hàn làm một cô gia quả nhân.



Hoàn