Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:44 18/04/20


“… Trẫm truyền ngôi cho Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán. Khâm thử ——!” Chiếu thư gấp lại, thu vào trong tay áo, lui về phía sau.



Hà công công đang cầm truyền quốc ngọc tỷ cùng hoàng bào xuất hiện.



Thoán tiếp nhận ngọc tỷ, Hà công công vừa định giúp hắn phủ thêm hoàng bào, đột nhiên nghe được một tiếng quát trầm: “Đường Trì! Ngươi đến đây!”



Đường Trì sửng sốt, tức thì hiểu được, tiếp nhận hoàng bào trong tay Hà công công, run rẩy bước. Đi đến bên người Hoàng Phủ Thoán, từ phía sau phủ lên người hắn. Lập tức quỳ xuống! Miệng hô:



“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



Tất cả mọi người trong cung Trường Xuân lập tức quỳ xuống, hô to: “Khấu kiến ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



Nhìn thấy cảnh tượng đó, binh sĩ tướng lãnh đứng phía sau Hoàng Phủ Nhật một trận dao động.



Hoàng Phủ Nhật nắm chặt đại đao trong tay, to tiếng nói: ” Hoàng Phủ Thoán! Ngươi đừng nghĩ mặc hoàng bào là tự nhiên có thể trở thành vua! Ta hiện tại vẫn có thể kéo ngươi xuống khỏi ngôi hoàng đế như thường! Ngươi đừng quên! Một phần ba binh quyền của quốc gia này là tay ta nắm giữ, mà môn hạ Lí thái sư lại nắm giữ một phần tư, ta hiện tại trong tay cũng sở hữu một nửa binh quyền! Ngươi muốn làm hoàng đế? Đừng mộng tưởng!”



Đem ngọc tỷ giao cho Đường Trì phía sau cầm, Hoàng Phủ Thoán đứng ở trên bậc thang cao nhìn xuống nói: ” Hoàng Phủ Nhật, ngươi thứ nhất phun ra lời lẽ bẩn thỉu vũ nhục trẫm, đã phạm trở hình. Thứ hai coi thường tiên hoàng thánh chỉ tự xưng là trẫm, đã phạm trảm hình. Thứ ba mang binh đoạt cung, đã phạm quát hình. Hiện tại, trẫm ra lệnh cho ngươi chủ động giao binh quyền đưa tay chịu trói, như thế, trẫm sẽ nể tình huynh đệ lâu nay cho người chết toàn xác. Nếu như kháng chỉ không tuân, ngươi chết sẽ không được nhập táng hoàng lăng!”



“Ngươi nói cái gì? ! Thoán tiểu tử ngươi lớn gan lắm! Ngươi! Ngươi dám vũ nhục ta như thế… Bản điện, bản điện tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Hoàng Phủ Dũ, Hoàng Phủ Nguyên! Bản điện hỏi các ngươi một lần cuối cùng, các ngươi rốt cuộc theo ai? !” Đại đao ra khỏi vỏ, “Nghĩ kĩ rồi hãy nói! Kẻo đến lúc hối hận!”



Hoàng Phủ Thoán mặt lộ vẻ cười lạnh, khinh hắn là chó sủa.



Tam hoàng tử nhịn lửa giận trong ***g ngực xuống tiến lên từng bước, ” Hoàng Phủ Nhật, ngươi luôn mồm vũ nhục đương kim Thánh Thượng, lại thừa lúc phụ hoàng vừa mới băng hà mang binh vây cung, quả nhiên là bất trung bất hiếu! Nếu ngươi hiện tại giao ra binh quyền đưa tay chịu trói, ta nể tình huynh đệ có thể cầu xin Thánh Thượng cho ngươi, tha cho ngươi tội chết. Nhưng nếu ngươi nhất định không chịu hối cải, như vậy…”



“Hừ hừ! Nói như vậy hai tiểu tử các ngươi không theo bản điện? Hảo! Hảo! Hảo! Bản điện thật muốn nhìn các ngươi đến lúc đó sẽ dùng bộ mặt như thế nào quỳ trên mặt đất hướng bản điện cầu xin tha thứ! Hoàng Phủ Thoán! Bản điện hiện tại ra lệnh cho ngươi lập tức đem truyền quốc ngọc tỷ giao ra!” Đao phong vung lên, binh sĩ vây quanh Trường Xuân cung “Soạt” giơ lên trường thương nhất tề tiến về phía trước từng bước.



“Ha ha ha! Hoàng Phủ Nhật, ngươi chỉ bằng thứ này đã nghĩ đoạt được ngôi vị hoàng đế sao? Ngoại trừ mang binh bức vua thoái vị, ngươi không có phương pháp nào tốt sao? Hừ! Không ngoài sở liệu của trẫm, đầu óc của ngươi thật đúng là không khác gì heo!” Nhếch khóe miệng, nhìn vị đại ca trên danh nghĩa kia bị ngôn ngữ của hắn đùa cợt vũ nhục tức giận đến cả người phát run, Thoán lơ đãng đối một tiểu thái giám đứng ở chỗ tối ngoắc ngoắc ngón tay. —— Trong mọi người ở đây, chỉ có thường thị Đường Trì của hắn chú ý tới sự mờ ám này của hắn.




“Úc? Trẫm còn tưởng rằng ngươi đang ngắm cung nữ nào?… Đây là cái gì! Viết cái gì vậy! Cả tấu chương đều là khen tặng nịnh hót, này dào dạt một thiên cũng không biết hắn rốt cuộc muốn nói gì! Đường Trì, ngươi xem giúp trẫm hắn đến tột cùng muốn nói cái gì!” Vừa mới nói xong, một thiên tấu chương liền hướng Đường Trì bay lại.



Đưa tay ra bắt lấy, Đường Trì dở khóc dở cười. Ai, Thoán Thoán ngươi như thế nào lại nữa! Ngươi muốn tìm người giúp phê tấu chương, vì cái gì không tìm quan văn của ngươi? Mỗi lần đều kéo ta xuống nước…



“Người đâu! Ban thưởng tọa.”



Tiểu thái giám đưa đến ghế bành cùng bàn và bút, mang tới chỗ thủ hạ của hoàng đế.



Bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống mở tấu chương ra dùng chu sa bút khoanh vùng trọng điểm, để đương kim Thánh Thượng dễ dàng phê chỉ thị.



Không đến một canh giờ, thoán đã bỏ lại sáu tấu chương.



” Quan viên ngồi không mà hưởng trong đầu đại khái chỉ có năng lực nịnh hót, kẻ nào cũng như nhau! Thật không hổ cùng là môn sinh của một người! Trong triều quan viên thực quyền, Chu lão nhân cùng môn hạ hắn thế nhưng chiếm hơn phân nửa! Quả nhân không biết triều đình này là của họ Hoàng Phủ hay họ Chu đây!”



“Kia bệ hạ vì cái gì không thu hồi quyền của bọn họ?” Đường Trì từ trong tấu chương ngẩng đầu lên.



“Chó đến đường cùng sẽ vượt tường. Trong triều thế lực nguyên bản phân hai phái, hiện một phái bị diệt trừ, một phái khác tự nhiên sẽ phát triển. Trẫm nếu hiện tại đại động bọn Chu lão nhân, tình huống sẽ không tốt.” Thoán liếc mắt nhìn thân tín của mình một cái, không có chút giấu diếm ý nghĩ trong lòng hắn.



“Bệ hạ nói tình huống không tốt chính là chuyện Chu Thừa tướng tay cầm một nửa binh quyền triều đình?”



“Chính thế. Trẫm nếu động phải Chu lão nhân, phải phá chỗ dựa vững chắc của hắn trước. Chờ hắn không có chỗ dựa vững chắc, trị hắn cũng dễ dàng hơn nhiều.”



Thấy bộ dáng hắn một bức định liệu trước, Trì tò mò hỏi han: “Bệ hạ, phải chăng đã có ý kiến hay?”



Giơ lên một quyển tấu chương trong tay, tiết ra ý cười, “Rốt cục trẫm đã đợi được!”