Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ
Chương 8 :
Ngày đăng: 15:44 18/04/20
Đợi cái gì?
Giống như một đứa nhỏ nhếch miệng cười, cầm tấu chương trong tay vứt cho người của hắn phía dưới đang giấu không được tò mò mà nhìn.
Tiếp được, mở ra.
“Đây là tấu chương của Vân Ma tướng quân. Người này tuy từng là môn nhân của Lí thái sư, nhưng rất có tài cán lại đầy ngập khát vọng. Trẫm từng cùng hắn nói chuyện qua một lần cảm thấy hắn thực sự có tài, đầu óc cũng không hồ đồ. Thực tế về sau chứng minh hắn cũng quả thật thâm minh đại nghĩa. Tấu chương này đến thật đúng lúc.”
Đọc xong việc được trình trong tấu chương, Đường Trì nhẹ gõ mặt bàn mở miệng nói: “Bệ hạ là muốn mượn cơ hội thu phục quân phản loạn Dương Hiển để thu hồi binh quyền trong tay Chu Thừa tướng?”
Gật gật đầu, “Ngươi đoán không sai! Trẫm xác thực có ý này.”
Bưng lên nước trà thái giám đưa tới uống một ngụm, thanh thanh giọng, tựa như nói một mình, “Thần nghĩ bệ hạ ước chừng sẽ không để môn hạ tướng quân chu Thừa tướng cầm binh. Bởi vì nếu vậy, cuối cùng binh quyền vẫn là ở trong tay người liên can đến Chu Thừa tướng, hơn nữa môn hạ này tài năng kém cỏi, mang binh bình loạn chẳng những không lập công ngược lại tổn hại số lượng binh lính Đại Á ta. Như vậy hẳn bệ hạ chuẩn bị cho Vân Ma tướng quân hoặc bộ binh thượng thư Trần Sâm mang binh bình loạn, sau đó lấy cớ binh lực không đủ, yêu cầu Chu Thừa tướng đem binh quyền giao ra tiếp ứng sao? Chỉ là…”
“Chỉ là Chu lão nhân có thể đề cử môn hạ này xuất binh tiếng ứng, vẫn đem binh quyền chặt chẽ nắm giữ trong tay. Nếu ép buộc hắn giao ra, chắc chắn sẽ khiến hắn ngờ vực, tiến tới sinh lòng phản. Không đảm bảo hắn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, rõ ràng thừa dịp quốc gia chưa ổn cố gắng lập vua khác.” Thịnh Lẫm đế tiếp lời nói, đồng thời âm thầm kinh hãi Đường Trì này lại có thể hiểu được ý nghĩ của mình đến thế. May mắn hắn đối với mình không hề không trung thực, nếu hắn làm việc cho người khác chắc chắn sẽ trở thành một đại tai hoạ ngầm của mình.
“Kia… Bệ hạ chuẩn bị làm như thế nào?”
“Ngươi cho rằng trẫm lúc này làm như thế nào?” Thoán hỏi ngược lại.
Nghe trong giọng nói thấy không có gì không ổn, Đường Trì liền lấy sự hiểu biết của hắn đối với huynh đệ của mình cùng tình trạng hiện tại phân tích cho ra kết luận: “Ngự giá thân chinh!”
Hoàng đế trẻ tuổi không sợ hãi cười lại, “Ha ha ha, hảo! Nói hay lắm! Ngươi nói đúng, trẫm thật là có ý ngự giá thân chinh. Đường Trì a Đường Trì, ngươi đối trẫm thật đúng là hiểu biết! Trẫm có hiền thần ngươi phụ tá như vậy lo gì không thể ổn định giang sơn.” Giương mắt, chăm chú nhìn phía dưới, “Đường Trì, ngươi sau này toàn tâm toàn ý phụ tá trẫm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi. Quyền thế tiền tài thổ địa mỹ nhân cho ngươi hưởng thoải mái! Ngươi hiểu được ý trẫm không?”
Trong tâm sợ hãi, bỗng nhiên nhớ tới người ngồi ở phía trên kia không phải tiểu đệ đệ Thoán Thoán đáng yêu trí tuệ trong trí nhớ của mình mà là Đại Á hoàng triều đệ nhất nhân đương kim Thánh Thượng, sao hắn có thể phát ngôn bừa bãi như thế được!
Vội vàng đứng lên ôm quyền khom người: “Vi thần hiểu được. Vi thần tuyệt đối sẽ không sinh lòng không trung thực! Chỉ cần vi thần còn trên đời một ngày, trong lòng chỉ có bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ có thể tín nhiệm vi thần, Đường Trì thần không cần vật gì ngoài thân.”
Ngừng lại một chút, “Kỳ thật thần hôm nay nguyên bản nghĩ muốn hướng bệ hạ nói chuyện từ quan trở về quê cũ, cho nên mới ở ngoài cửa do dự nửa ngày. Nhưng lo lắng cho tới bây giờ thiên hạ chưa định, thần lại thật sự lo lắng an nguy của Thánh Thượng, cho nên muốn chờ chuyện quân phản loạn xong sẽ nói lại sau.”
“Úc? Ngươi muốn từ quan? Vì cái gì? Trẫm đối với ngươi không tốt sao?” Nghe Đường Trì lại có ý từ quan, Thịnh Lẫm đế đột nhiên sinh ra nôn nóng không hiểu vì sao.
“Không phải. Bệ hạ đối thần… phong quan tước ban cho bảo vật, thần đã xấu hổ.” Ngươi tuy rằng rất tốt với ta, nhưng này chỉ là hoàng đế phong thưởng cho công thần, mà ta không muốn thế… , “Thần ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ tuy chưa đến một năm, cũng đã được cách đối nhân xử thế của bệ hạ thu hút. Nhưng nói thực ra, tính cách của thần không thích hợp với chốn quan trường, một năm này sống trong quan trường thấy chỉ toàn người gạt ta rồi ta gạt người, cảm thấy mệt mỏi, mà bệ trí tuệ tuyệt đỉnh hơn nữa bên người cũng có không ít hiền thần phụ tá, cho nên thần…”
“Đủ rồi! Đừng nữa nói! Trẫm không cho phép! Không cho phép ngươi từ quan! Không cho phép ngươi về quê! Ngươi cảm thấy quan trường hắc ám dơ bẩn không chân thật muốn từ quan rời đi, ngươi có nghĩ đến trẫm hay không, nếu ngươi rời trẫm đi, trẫm làm thế nào mới có thể nghe được lời nói thật? Trẫm làm thế nào mới có thể tìm được thị vệ trung thành như ngươi? Trẫm có chuyện biết tìm ai nói? Ngươi đừng nghĩ đến chuyện cáo quan hồi hương nữa, quả nhân tuyệt đối sẽ không đáp ứng! Trừ phi trẫm già không còn làm hoàng đế , ngươi mới được nhắc lại việc này. Được rồi! Chuyện này sau này nếu không được phép thì đừng nhắc tới!” Tùy tay lấy ra mấy bản tấu chương, ném cho người phía dưới.
“Giúp trẫm xem, có gì được trình lại với trẫm.”
“Hoàng Thượng…”
Không để ý tới, Thịnh Lẫm đế làm bộ vùi đầu vào công sự, vừa thấy Đường Trì rảnh rỗi muốn giải thích cái gì, liền vội tìm việc cho hắn làm.
Đêm khuya, đương kim Thánh Thượng nằm ở long sàng nghỉ ngơi, thực nghiêm túc nghĩ muốn chọn một công chúa gả cho Đường Trì, để hắn cả đời ở lại bên mình.
Ngày kế, lâm triều.
Khi Thịnh Lẫm đế nói ý của mình, vài tên quan tướng triều thần trẻ tuổi vốn là thủ hạ Nhị hoàng tử liền liên tiếp bàn luận đến đề tài quân phản loạn, cũng hơi miêu tả khuếch đại tính nguy hại của vấn đề.
Đường Trì làm thị trung lang của hoàng đế, không cùng triều thần nghị sự, mà đứng yên lặng ở phía sau bên trái Thịnh Lẫm đế xem tình thế phát triển.
“Thần nghĩ việc này tuyệt đối không thể tha! Hiện nay thiên hạ kêu ca nói Đại Á hoàng triều sưu cao thuế nặng nghiêm hình khốc phạt có nhiều câu oán hận, nếu không thể thu phục loạn quân đúng lúc, nguy loạn càng thêm mở rộng, đối với việc thống trị thiên hạ của Thánh Thượng sau này cũng thật rất bất lợi. Thần khẩn cầu bệ hạ sớm quyết đoán giải quyết việc này.” Trần Sâm đi ra khỏi hàng, khom người tấu.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần cũng đồng ý với lời đồng trần thượng thư.” Thượng thư bộ Lại Đỗ Uyên ra tiếng phụ họa.”Hiện giờ theo điều tra, quân Dương Hiển từ từ mở rộng đã tăng tới mười vạn quân. Hai tháng tới nay, đã liên tục đánh hạ sáu tòa thành của Đại Á hoàng triều ta. Bởi vì khẩu hiệu đánh “thay trời hành đạo, bình đẳng lương thực”, không riêng gì dân Tây Bắc mấy năm liên tục gặp tai hoạ, những dân chúng nghèo khổ khác cũng đều hưởng ứng theo. Nếu không nhân lúc quân phản loạn chưa vững chắc mà diệt trừ, e rằng sẽ làm lay động nền móng Đại Á hoàng triều! Thỉnh Thánh Thượng lập tức phái binh trấn áp!”
Theo tiếng hô chỉ thấy Thịnh Lẫm đế một thân võ hoàng trang phục theo hoàng kì kỵ mã xuất trận, phía sau thị trung lang Đường Trì theo sau.
Không nhìn tới đầu tường đã cung tiễn dựng thẳng lên, đi tới trước mặt tù binh, dừng ngựa lại xuống đi bộ, rút ra bảo kiếm —— tiếng hô liền im bặt, bảo kiếm chậm rãi đặt ngang trên đùi. Quétmắt liếc nhìn dân chúng đang quỳ, “Các ngươi muôn sống hay muốn chết?” Tanh âm u nghiêm bình tĩnh không lớn, nhưng khắp nơi đều có thể nghe được.
Chúng tù binh vừa nghe lời ấy, đều ngẩng đầu lên. Như thế nào? Chúng ta chẳng lẽ còn có cơ hội sống?
“Trẫm hiểu được các ngươi nguyên bản là thiện lương dân chúng, chỉ là không thể chịu đươc thuế nặng sưu cao, thiên tai nhân họa, mới có thể bị người phản loạn kích động không thể không vì bản thân mà khởi nghĩa vũ trang.”
Địch nhân, mọi người nghe lời ấy xong, ai nấy đều kinh hãi. Đương kim thiên tử cao cao tại thượng nhưng lại nói những câu đó!
“Chính là, trẫm lúc này cam đoan các ngươi, chiến sự này xong, chắc chắn đại xá thiên hạ! Cả nước gặp thiên tai, nơi nghèo khổ khổ sở được miễn thuế ba năm! Triều đình trù lương trù tiễn cấp cho cứu viện! Ngươi xem, còn sinh lòng phản nghịch hay không? ! Trả lời trẫm ——!”
Thật sự? Hay là giả? Có chuyện tốt vậy sao? Chẳng những không hỏi tội còn…
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể tin được cái tai của mình.
Rốt cục trong tù binh có người nổi lên lá gan, dò hỏi: “Ngài… ngài nói thật hay giả?”
Thịnh Lẫm đế ngẩng đầu ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười dừng lại, “Vua không nói đùa! Không riêng gì các ngươi, những kẻ phản nghịch khác trẫm cũng đối xử bình đẳng! Trẫm hiện tại hỏi lại các ngươi một lần, nếu trẫm nói là làm, các ngươi còn phản nghịch nữa không? !”
Một trận yên tĩnh, trong trận bỗng nhiên nồi mở nhiệt, sôi trào lên. Thanh âm liên tiếp vang lên: “Nếu có thể làm cho yêm nhóm có khẩu cơm ăn, ai còn hội giơ đao kiếm cả ngày quálo lắng đề phòng đích ngày!”
“Nếu không dồn chúng ta vào đường cùng, ai lại muốn xa rời quê hương đi vào nơi chiến trận!”
“Chúng ta chỉ muốn sống thôi a… !”
“Hảo! Trẫm cho các ngươi một cơ hội!” Giơ bảo kiếm lên, “Nhường đường!”
Quân trận tách ra, hình thành một đường ra.
Xoay người đối mặt dân chúng, “Trẫm hiện tại tha các ngươi hồi hương! Cho các ngươi trở về trùng kiến gia viên! Nếu trẫm lật lọng không làm như lời nói, các ngươi cứ tiếp tục phản loạn!” Hảo một bức trí tuệ!
Chúng tù binh sửng sốt, hoan hô phát ra tận trời mừng như điên: “Vạn tuế! Tạ ơn vạn tuế ——!” Quân dân trong trận dập đầu liên tục.
Thịnh Lẫm đế thấy có hiệu quả liền chậm rãi thối lui đến bên người thị vệ Đường Trì, mang theo nụ cười người khác nhìn không ra nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa lòng ?”
Nhịn không được lộ ra khuôn mặt tươi cười, cũng nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng làm thế này chắc chắn làm cho thiên hạ dân chúng cùng khen ngợi, cũng khiến quân địch dao động lớn, bệ hạ, người xem, thành của đối phương…”
Quả nhiên, Dương Địch thành xuất hiện cảnh tượng hỗn độn, có người đã thu hồi cung tiễn. Xem ra bên trong đang có biến.
Tù binh đứng dậy, nhường lối cho quân đội đi, có người khi Thịnh Lẫm đế đi qua trước mặt, không tự chủ được quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Trong đám tù binh được giải phóng thỉnh thoảng truyền ra: ” Doàng đế lần này xem ra là hoàng đế tốt a! Dân chúng thật có phúc!”
“Về nhà ! Có thể về nhà ! Cuối cùng cũng gặp được hoàng đế tốt a! Ông trời phù hộ a!”
…
Đột nhiên, trên tường thành đối phương xuất hiện cờ hàng, ngay sau đó, có người ở tường thành hô lớn: “Chúng ta nguyện ý hàng phục ——!”
Thịnh Lẫm đế cùng Đường Trì đối xem liếc mắt một cái, trong mắt cùng chứa vẻ tán thưởng. —— Ngươi, làm được rồi!