[Nam Nhi Đương Tự Cường Hệ Liệt] – Bộ 5 – Tình Phùng Ác Ý

Chương 10 :

Ngày đăng: 21:21 20/04/20


Editor: Magi điên ( Osin)



Bê-ta: Nami-chan



Bạo khí rồi, thật tức chết, tức đến mức gần như não sung huyết, hiện tại tức giận đến sắp phát cuồng từ ngữ nào cũng có thể dùng trên người hắn.



Y bị một đám nữ nhân ăn đậu hũ, Tam cô trong thôn cười bảo thắt lưng y hảo mảnh mai, Lâm đại tỷ cuối phố cười nói  tóc y thực mềm mại, Tăng ma ma đầu thôn cũng nhéo cái mông y một phen, lại còn bình phẩm nói mông y chắc như vậy, về sau khẳng định sẽ sinh con trai.



Sinh con trai?



Nghe đến đó y suýt chết  bất đắc kỳ tử, Bách Tỷ Ngạn này đến tột cũng là ở bên ngoài tạo ra bao nhiêu lời đồn, lại còn bịa đặt bao nhiêu chuyện nữa a! Nhìn một đám nữ nhân vây quanh y, nói muốn thay y làm hỉ phục, còn nói mũ phượng của y nhất định sẽ thỉnh Lâm đại nãi nãi già nhất trong thôn đính thêm trân châu lên, tuyệt đối so với người khác sẽ kiều diễm như hoa, khiến cho những tiểu cô nương nơi này phải ghen tỵ.



Đám người dần tản đi, y vẫn bị cả đám tam cô lục bà này sờ toàn thân cao thấp từng chỗ từng chỗ một, các nàng bàn bạc phải làm hỉ y như thế nào, mà lão bản bán vải đã bảo đảm, nguyện ý quyên ra tấm hồng bố (vải đỏ) cao cấp nhất của cửa hàng, để làm xiêm áo cho y mặc lúc xuất giá, càng khiến cho đám nữ nhân nắm tay nhau, vội vã đến của hàng vải xem, mới giúp y thoát nạn.



“Ngươi rốt cuộc là bịa đặt bao nhiêu?”



Chờ những người này đi rồi, Bạch Luật Nghi lập tức liền mạnh mẽ lôi Bách Tỷ Ngạn hướng phòng hắn đi đến, sau khi đi vào, đại cước của y ầm một tiếng đóng cửa lại, vừa mở miệng liền lập tức chất vấn, mà Bách Tỷ Ngạn mặc dù thân có võ công, nhưng vẫn ngoan ngoãn để y lôi đi.



“Ta yêu ngươi.”



“Cái….cái gì?” Tim của y thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.



Y lại có cái loại cảm giác nhanh bị Bách Tỷ Ngạn làm cho điên lên, người này căn bản là khó có thể theo kịp câu hỏi rõ ràng mạch lạc của y, bởi vì hắn có điểm quái gở, lại có một chút quái thai, hơn nữa thường luôn trầm mặc, cho nên không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng chỉ cần vừa nói ra, thường chỉ cần một tiếng đã khiến người ta kinh ngạc, làm người khác ngạc nhiên hoảng sợ không dám nói gì.



“Ta đã nghĩ rất lâu, ta cảm thấy rằng ta rất yêu ngươi. Ngươi quả thực nói năng không biết lựa lời, tính tình thì ương bướng, thường nếu không hài lòng cái gì liền chửi ầm lên, miệng cũng thường thốt ra nhiều lời nói gở, làm cho ta không hiểu là ngươi đang vui hay buồn……”



“Oa, đây là những lời mà người cầu yêu nên nói sao? Đây thật sự là lời cầu yêu kém kỏi nhất ta từng nghe qua!” Vốn là một giây trước mới còn động tâm, nhưng hiện tại lập tức biến thành oán giận, muốn mở đại hội phê bình sao? Vậy cũng sẽ mở.



“Ngươi như thế nào không xem lại chính ngươi đi. Máy móc của ngươi không linh hoạt lại chỉ biết sung sướng một mình, không có nam nhân nào giống ngươi không biết ôn nhu săn sóc như vậy! Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi anh tuấn nhiều như thế nào, ở hiện đại xác định chắc chắn rằng sẽ bị người ta xa lánh vì quái thai, mà ngươi bình thường trong một ngày nói không đến mười câu, ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng chưa nói qua, còm dám bảo ngươi yêu ta? Ta nói cho ngươi biết, ngay cả pháo hữu (1) chí ít cũng có thể ở trên giường, nói ta có nhiều yêu kiều đáng yêu thế nào.”



(1) Pháo hữu: Theo ta hiểu là bạn tình nhanh chóng, bạn tình 1 đêm 



“Pháo hữu là cái gì? Vì sao lại cùng ngươi ở trên giường? Vì sao phải khen ngươi yêu kiều đáng yêu?”



Bách Tỷ Ngạn âm trầm nối tiếp âm cao, Bạch Luật Nghi thật muốn vả vào miệng mình một cái, tên cổ đại này, bao nhiêu người đều vì sự trong sạch của hắn mà làm chứng, chính mình lại tức giận lên tự phơi bày yếu điểm của mình ra.



Tuy nói tình sử của chính mình cũng coi như phong phú, nhưng mà Bách Tỷ Ngạn nói không chừng có tính khiết phích trong tình yêu, bởi vì nương tử trước kia không phải cũng là thú một xử nữ sao? Còn muốn cái gì thủ cung sa (2), nhìn vào cũng biết chưa hề bị nam nhân khác chạm qua, nói không chừng hắn ở phương diện này quan điểm cũng thực truyền thống, ngoan cố.



(2) Thủ cung sa: Là phương thuốc mà người cổ đại dùng để nghiệm chứng trinh tiết của nữ nhân. Nghe bảo chỉ cần lấy thứ đấy sơn lên người nữ nhân, quanh năm sẽ không tan biến, nhưng chỉ cần người nữ tử đó cùng nam nhân mập hợp, nó sẽ biến mất vô hình. Vì vậy, người cổ đại thường dùng thuốc này để kiểm nghiệm trinh tiết của nữ nhân.



“Quan hệ cái rắm gì tới ngươi, ta có giao hữu trong giới của ta.” Y tránh nặng tìm nhẹ, hơn nữa phòng ngự tốt nhất chính là bén nhọn công kích. “Hơn nữa ngươi vì cái gì mà nói ngươi yêu ta, bất quá mười năm nay không ai cho ngươi làm, ta cho ngươi làm, cho nên ngươi mới bị *** làm cho đầu óc mê muội. Chuyện này cùng yêu căn bản là không có quan hệ, ta mới không tin tưởng ngươi như vậy chính là yêu ta.”



Bách Tỷ Ngạn ngồi ở bên giường bình tĩnh nói: “Ta có thử qua, ta cùng người khác đều không không có biện pháp.”



“Đừng có lừa ta, ngươi với ai thử qua? Bịa đặt ít thôi, ta không giống đám người khờ dại thiện lương ngoài kia, tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói dối của ngươi.”



Bách Tỷ Ngạn cởi ra ngoại sam, “Ta cũng đã đến một kỹ viện khá xa thử qua, ta thỉnh tú bà nới đó giới thiệu cô nương tài nghệ hơn người cho ta, phải biết chơi lại phải biết làm cho nam nhân vui vẻ, lãng phí mười hai lạng bạc của ta, nàng đối với phía dưới của ta hết liếm lại ngậm rồi lại hấp rồi khẩy, nhưng của ta phản ứng vẫn thực lãnh đạm, trên thực tế, độ cứng của ta căn bản là không thể sát nhập thân thể của nàng.”



Hắn miêu ta rất sống động, hoàn toàn không giống đang giả dối, hơn nữa cách miêu tả của hắn như một bức tranh thủy mặc cũng không giống như là giả, khiến cho Bạch Luật Nghi cả kinh không nói nên lời. Hắn thế mà lại đi triệu kỹ, vừa rồi có bao nhiêu người vì nhân cách của hắn mà cam đoan hắn trong sạch, những người sợ rằng dù gặp phải cũng không thể tưởng được Bách Tỷ Ngạn lại đi triệu kỹ.



Bách Tỷ Ngạn vẫn còn chưa nói xong, “Ta có nghĩ tới, có lẽ mấy năm nay ta đối với nữ nhân đã không còn đứng dậy được, ta lại cho tú bà hai mươi lạng bạc, bảo nàng kiếm cho một người tư sắc diễm lệ, có sở trường hầu hạ nam nhân. Tiểu quan kia so với ngươi đẹp hơn gấp mười lần, thanh âm so với ngươi kiều diễm hơn gấp trăm lần, làn da cũng trắng nõn mịn màng hơn ngươi, mái tóc không nửa dài nửa ngắn khó coi như ngươi, thân thể lõa lồ trắng nõn của hắn tựa như bạch ngọc làm động lòng người, lúc hầu hạ lại càng kiều mỵ động lòng người…………..”
“Được rồi, đừng nói nữa, lần này ngươi muốn làm như thế nào?”



“Muốn làm thế nào cũng được, chỉ cần ngươi khoái nhạc là được rồi.”



Những lời này thật giống tiếng người, Bạch Luật Nghi bật cười, nói hắn không biết chăm sóc, nói hắn không lãng mạn, nói chuyện đáng ghét khiến cho người ta tức giận, thế nhưng thỉnh thoảng từ những chuyện rất nhỏ, cũng có thể thấy được cái tên nam nhân bất cẩu ngôn tiếu này, luôn cố gắng lấy lòng y, nỗ lực làm một tình nhân tốt, chỉ có điều một câu nói tiếp theo lập tức phá hỏng hết.



“Ngươi so với tên đứng đầu bảng phóng đãng kia của kỹ viện còn có thể hầu hạ…”



Y trừng lớn hai mắt, Bách Tỷ Ngạn thấy sắc mặt y, hoảng sợ hỏi: “Câu này không được xem là lời ngon tiếng ngọt sao? Không phải là chỉ cần khen ngợi ngươi thì tốt rồi sao?”



Lần này y không có tức giận, bởi vì sắc mặt của Bách Tỷ Ngạn quá buồn cười, y cười ha hả, cười đến bụng cũng phát đau, cảm giác *** tất cả đều bị trận cười này nhanh chóng làm cho rối loạn.



Đương nhiên một đêm này Bách Tỷ Ngạn sẽ không cho y nhàn rỗi, hắn ôm y, hôn cho đến khi y hoa mắt đầu óc choáng váng, cũng làm đến khi hai chân y bủn rủn. Y mệt mỏi đến nỗi lúc tỉnh dậy hai mắt vẫn nhắm chặt, còn có thể nghe thấy Bách Tỷ Ngạn nói chuyện, chỉ có điều hắn nói cái gì, y lại mông mông lung lung nghe không rõ.



“Chúng ta phải thành thân nhanh một chút, Tiểu Nghi, ta không muốn mất ngươi, cho nên ta sẽ dùng phương pháp của mình để giữ ngươi lại, hi vọng ngươi đừng hận ta, chỉ cần ngươi ở lại đây, ta sẽ là phu quân của ngươi, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa.”



Hơi ấm ôm chặt lấy y, dục hỏa trong cơ thể vừa biết mất nhưng trên mặt vẫn phấn hồng, khiến cho y cảm thấy thật ấm áp. Y ngủ hết một đêm thẳng đến khi mặt trời lên cao, mà Bách Tỷ Ngạn thì từ lúc trời còn chưa sáng đã rời khỏi giường, mang theo A Hổ đi đến chỗ tư hữu của Bách viên ở trên núi.



“Cha, chúng ta phải làm cái gì vậy?” A Hổ không hiểu vì sao từ lúc rất sớm cha đã gọi hắn dậy, hơn nữa còn dẫn hắn lên núi, vốn ngọn núi này rõ ràng thường ngày không có người ở, không có ai lên đây.



“Ngươi thích Luật Nghi đại ca làm nương ngươi, đúng không? Chúng ta muốn cùng Tiểu Nghi vĩnh viễn ở chung một chỗ, thế nhưng Tiểu Nghi là tiên nhân hạ phàm, cho nên nếu hắn tìm lại được vũ y ( áo lông vũ trong truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ), thì sẽ lần nữa bay về trời.”



Đây là cố sự về Ngưu Lang Chức Nữ, Ngưu Lang nhặt được vũ y của Chức Nữ, không chịu trả lại, bởi vậy Chức Nữ chỉ có thể khóc mà vô pháp trở về trời, đành phải cùng Ngưu Lang ở chung một chỗ, mãi cho đến khi Chức Nữ tìm lại được vũ y, nàng liền lưu luyến không rời nói lời từ biệt với Ngưu Lang, một lần nữa trở về trời làm tiên nữ.



“Ta không muốn Luật Nghi đại ca rời khỏi chúng ta, cha, ta không muốn.” Vừa nghĩ đến kết cục của Ngưu Lang và Chức Nữ, A Hổ vốn phong phú tình cảm liền khóc lên.



“Cho nên chúng ta phải giấu vũ y đi, việc này chỉ có ngươi theo ta mới biết được, được không?”



A Hổ ngay cả suy nghĩ cũng không thèm đã gật đầu, “Được!”



Đến sau núi, còn vòng vo mấy vòng, ở chỗ vách đá rất chằng chịt có một cái giếng cạn. Giếng ở chỗ này vốn đã có điểm cổ quái, càng cổ quái hơn chính là nó có hình bát quái, mặt trên còn có bản vẽ hình một lão nhân râu dài, Bách Tỷ Ngạn phủ một đống cỏ khô lên chỗ ấy, a Hổ cũng mang rất nhiều cỏ khô che kín hình dạng của cái giếng kia.



Đây là thứ mà Bách Tỷ Ngạn cho là thiên mệnh, Bạch Luật Nghi ở hiện đại ngồi lên rồi sờ mó cái giếng cổ quái kia nên mới tới thời đại này. Lúc này nếu y gặp lại được cái giếng cổ nhất định sẽ bị thu hút rồi sẽ muốn trở về, việc y tới Bách viên chính là đã số phận được định trước. Hơn nữa hắn không muốn để cho y trở về hiện đại, ngay cả là ích kỷ, hắn cũng không thể tưởng tượng được nỗi thống khổ mà hắn và A Hổ sẽ phải chịu đựng nếu mất đi Bạch Luật Nghi.



Sau khi làm xong, hắn cùng với a Hổ trở lại Bách viên, Bạch Luật Nghi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao vừa thấy hắn liền mắng chửi một trận.



“Ngươi làm cái rắm gì đây, mang tiểu hài tử đi ra ngoài, lại khiến cho hắn bẩn như thế. A Hổ, ngươi sang đây, Luật Nghi đại ca giúp ngươi lau mặt”



A Hổ biết điều đi tới, sau đó ôm chặt lấy Bạch Luật Nghi, hắn ở trong lòng xin lỗi y: Thật xin lỗi Luật Nghi đại ca, ngươi đừng trở về trời nha.



Còn hắn thì ôm lấy cả a Hổ lẫn Bạch Luật Nghi, thản nhiên nói: “Buổi trưa, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”



“Ân, chắc A Hổ cũng đói bụng rồi, đi, cùng nhau đi ăn cơm.”



A Hổ cười gật đầu, nắm tay Bạch Luật Nghi cùng cha, hắn nói chuyện ầm ĩ, nói toàn những thứ không có trọng điểm, thế nhưng từ lúc Bạch Luật Nghi đến đây, thực sự hắn đã cởi mở hơn nhiều, mà tâm nguyện lớn nhất trong lòng a Hổ, là hi vọng hôn sự của cha cùng Luật Nghi đại ca mau tới, khi đó hắn có thể danh chính ngôn thuận gọi Luật Nghi đại ca là nương.



Giờ phút này, đây là tâm nguyện trong lòng hắn, cũng là tâm nguyện lớn nhất đời hắn, mong rằng có thể mau mau mà thực hiện!



HOÀN.