Nam Nô
Chương 28 :
Ngày đăng: 11:29 18/04/20
CHƯƠNG HAI TÁM
Trưa hôm đó, Hạ Hầu Lan mới trở về, xem sắc mặt có vẻ rất cao hứng; có điều Hạ Hầu Thư tinh nhạy nhận ra ánh mắt hắn có gì đó bất thường, tự nhiên lo lắng phỏng đoán. Hắn thầm tự hỏi sáng nay Vương gia sai khoái mã tức tốc đi đón cha mẹ và em gái Dịch Thủy về phủ, nhưng lúc ra lệnh gương mặt tuyệt không có một điểm vui vẻ… Không hiểu giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, có điều thoạt nhìn mà đoán chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Hạ Hầu Thư còn đang nghĩ không biết có nên đem chuyện này nói cho Vong Nguyệt, để hai người cùng bàn bạc vài câu không; Hạ Hầu Lan đã ra lệnh: “Ngươi phân phó hạ nhân, chuẩn bị một bàn tiệc ở Sơn Sắc hiên, sắp đặt xong thì gọi Dịch Thủy tới, nói rằng Bản vương ở đó chờ hắn. Còn nữa, gọi San Hô và Yến Niếp cùng tới đãi khách.” Hắn nói xong thì xoay người quay vào hoa viên, chậm rãi đi về hướng Sơn Sắc hiên.
Hạ Hầu Thư càng lúc càng mù mờ hơn, không hiểu Vương gia cuối cùng đang có ý gì, lại không dám chậm trễ, vội vàng theo lệnh phân phó.
Một hồi sau giữa Sơn Sắc hiên rộng rãi đã xếp đặt xong một bàn sơn hào hải vị; Dịch Thủy cũng thong dong bước vào, vừa lúc đụng phải Yến Niếp và San Hô. Lòng hắn đột nhiên trầm nặng, xưa nay khi hắn và Hạ Hầu Lan ở bên nhau, đến người hầu cũng đều cho lui hết. Tại sao hôm nay còn gọi cả thị thiếp tới? Muốn thị uy với mình hay còn có ý gì khác?
Hạ Hầu Lan đợi mọi người đến đầy đủ, mới để Dịch Thủy ngồi bên mình, mỉm cười nói: “Hôm nay toàn gia chúng ta đều ở đây, các ngươi không cần e ngại, cứ tự nhiên mới được. Thư nhi, rót rượu.”
Nhận lệnh, Hạ Hầu Thư liền cung kính vòng một lượt qua chỗ bốn người để rót rượu, sau đó lui xuống đứng một bên, tỏ vẻ khiêm nhường kính cẩn. Ngược lại, trong bụng hắn đã thấy trống đánh thùng thùng, thầm nghĩ lúc này không khác gì khoảng lặng trước cơn bão; xem ra Sơn Sắc hiên hôm nay nhất định phải bị một trận cuồng phong bạo vũ.
Yến Niếp và San Hô cùng lớn tiếng cảm tạ, lại nâng chén rượu, chúc mấy câu cát tường rồi cùng Hạ Hầu Lan một hơi uống cạn. Chỉ có mình Dịch Thủy không uống, chỉ ngước mắt nhìn người ngồi bên mình. Hạ Hầu Lan cười, hỏi: “Ngốc này, sao ngươi không uống?”
“Có điều, Dịch Thủy à… ngươi cũng biết với thân phận hiện tại của ngươi muốn phong Vương phi cũng không dễ đến vậy. Ta còn phải đối mặt với rất nhiều sách nhiễu của các quan lại, hoàng thân quốc thích… thế nên ngươi muốn có được địa vị này, cần phải đáp ứng một điều kiện của ta.” Hắn nói tới đây thì ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, tàn nhẫn; chỉ tiếc Dịch Thủy còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, không hề nhận ra.
Dịch Thủy định nói kỳ thực đối với mình chuyện làm Vương phi đã không còn quan trọng nữa, hắn không cần vì thế mà nhọc lòng suy nghĩ. Nhưng không để hắn có cơ hội mở miệng, Hạ Hầu Lan đã vỗ vỗ tay, lập tức hai tấm bình phong ngọc bích đối diện bàn ăn bị mở ra… cảnh tượng bày ra tiếp theo… cả đời Dịch Thủy không bao giờ quên được.
—–
*phượng mao lân giác: lông phượng, sừng lân. Ý nói chuyện vô cùng hi hữu, hiếm gặp.
*kỳ chuyện: chuyện lạ kỳ.
;___; chương tiếp theo… khuyến cáo các tình iêu lựa chỗ vắng người + vo sẵn khăn giấy ọ___ọ~~~ *xụt xịt*
***