Nam Nô

Chương 37 :

Ngày đăng: 11:29 18/04/20


CHƯƠNG BA BẢY



Ngồi tại Sơn Sắc hiên lúc ấy hầu hết đều là trọng thần triều đình, lại cả đương kim Thiên tử; đành rằng thực quyền quốc sự đều nằm trong tay Hạ Hầu Lan, nhưng dù sao thân phận Hoàng thượng vẫn còn đó. Bởi vậy thấy bộ dạng cùng hành động của Vong Nguyệt, lập tức mấy người ngồi đó mặt mày biến sắc, quát nạt:



“Phụ nhân* lớn mật! Còn không…”



Không để họ nói xong, Hạ Hầu Lan đã vội đứng lên dàn xếp:



“Hoàng thượng và các vị đại nhân bớt giận, nữ tử này là một nha đầu đắc lực của ta. Sáng nay ta phái nàng đi làm một chuyện khẩn cấp, có lẽ đã xảy ra sự ngoài ý nên giờ nàng ta mới thất sắc trở về như vậy. Tạm thứ cho ta sang phòng khác tỉ mỉ hỏi chuyện nàng ta một chút đã.”



Hắn nói xong liền cúi đầu cáo lỗi rồi vội vã kéo Vong Nguyệt đi khỏi. Vào đến thư phòng, Hạ Hầu Thư bưng điểm tâm, nước trà lên hắn cũng mặc kệ, chỉ cuống cuồng hòi dồn:



“Ngươi sao lại hồn phi phách lạc trở về thế này?? Dịch Thủy đâu?? Hay là hắn còn giận ta, không chịu theo ngươi về???”



Tới lúc này nước mắt Vong Nguyệt đã chực trào ra, nhưng nàng quyết cắn răng kìm lại, run giọng nói:



“Vương gia, người quên nô tỳ vừa nói gì sao? Lẽ nào người không muốn biết bí mật kia?”




Đến giờ Vong Nguyệt hoàn toàn minh bạch vì sao Dịch Thủy muốn nàng nhất định đợi hắn chết đi mới đem bí mật này nói cho Hạ Hầu Lan… bởi vì đó là đả kích nặng nề nhất với Vương gia, cũng là đòn trả thù oán độc nhất hắn giành cho kẻ bạc tình phụ nghĩa.



“Ta vừa nói, ta từng đáp ứng một người, chỉ tới khi hắn chết rồi mới đem bí mật lớn nhất đời hắn nói cho ngươi biết, giờ… ta đang thực hiện lời hứa ấy đây…”



Giọng nàng càng lúc càng run rẩy, cho đến khi một giọt nước mắt trong suốt trào lăn trên má… nàng đột nhiên thét lên chua chát:



“Vương gia! Người đã nghe rõ chưa??! Dịch Thủy chết rồi, hắn đã chết rồi!! Ta đến nơi cũng là lúc hắn vừa trút hơi thở cuối cùng… Hắn… không thể trở về, hắn cũng không còn cơ hội hận ngươi nữa rồi!! Vương gia, ngươi đã nghe rõ ràng chưa?!”



Như thể những lời này đã đoạt nốt chút khí lực còn sót lại trong người Vong Nguyệt, nàng nói chưa dứt đã chống đỡ không nổi, cả người từ từ khuỵu xuống cho tới khi ngồi bệt trên mặt đất.



——–



*phụ nhân: người phụ nữ, người đàn bà.



***