Nam Nô

Chương 38 :

Ngày đăng: 11:29 18/04/20


CHƯƠNG BA TÁM



Hộp điểm tâm trong tay Hạ Hầu Lan rơi cộp xuống đất, trong đầu hắn vảng vất chỉ còn những lời Vong Nguyệt vừa nói… Dịch Thủy đã chết, tiểu nô lệ của hắn đã chết… hắn đã trút hơi thở cuối cùng…



Làm sao… làm sao có thể?? Hắn còn phải đợi mình đến đón, còn phải cao ngạo hất đầu, phải dùng đôi mắt trong suốt bất khuất liếc nhìn mình, phải ngang ngạnh trả lời mình bằng giọng bướng bỉnh…



Mà mình, mình còn muốn thấp thấp cúi đầu một chút, hảo hảo cầu hắn tha thứ. Vạn nhất thỉnh cầu không xong, nhất định phải ở trước mặt đại chúng nô lệ tuyên bố hắn là Vương phi của mình; nói cho hắn biết mặc kệ gian nan cỡ nào mình đều khả dĩ vượt qua hết… cùng lắm là không làm Vương gia nữa cũng đã sao.



Muốn nói hắn nghe chính mình đã hiểu lầm hắn, nhầm tưởng hắn là kẻ tham lam ích kỷ… giờ mình sẵn sàng vì bụng dạ tiểu nhân ấy mà bồi tội…



Muốn nói với Dịch Thủy rằng thực sự những ngày không có hắn mình không sao chịu đựng nổi…



Muốn nói với hắn… rất nhiều… rất nhiều; bao nhiêu điều trước đây vì tự cao thân phận mà không chịu mở miệng, tất cả đều muốn nói cho hắn biết…



Thế nhưng… thế nhưng Vong Nguyệt nói Dịch Thủy chết rồi, nàng nói Dịch Thủy không thể trở lại nữa. Tiểu nô lệ một mình nhận hết mọi ủy khuất của hắn… rốt cuộc đã không còn cơ hội oán giận hắn nữa rồi…



“Không… không phải như vậy, không thể nào như vậy. Vong Nguyệt, ngươi gạt Bản vương, là ngươi gạt ta đúng không? Dịch Thủy hắn vẫn hận ta, nên hắn… hắn bảo ngươi nói bậy, vì hắn không chịu tha thứ cho ta. Phải rồi, đúng là thế, nhất định là thế rồi… ta phải đi tìm hắn… Ta phải lập tức đi tìm hắn…”



Hạ Hầu Lan đờ đẫn ngồi thụp xuống quờ quạng nhặt hộp điểm tâm đã vung vãi dưới đất, nhưng hai cánh tay run rẩy dù cố bao nhiêu lần cũng không sao nhấc lên nổi.




“Hắn hét cái gì? Nói cho ta biết, hắn hét cái gì?”



Hạ Hầu Lan không ngẩng đầu lên, hai tay vẫn tẩn mẩn chải vuốt mái tóc đã rối bện thành từng búi của Dịch Thủy, giọng hắn vang lên tràn ngập bi thương đau xót… Lại dường như vì đã thống khổ tột cùng mà biểu đạt ra thành một sự bình tĩnh đến u tịch.



Một hồi lâu sau không nghe được tiếng trả lời, rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thất thần dừng lại trên khuôn mặt Dịch Châu, lẩm nhẩm hỏi:



“Dịch Châu, nói cho ta biết. Ca ca ngươi trước khi chết thét lên cái gì?”



Những lời này từng chữ từng chữ thoát ra khỏi miệng hắn, như thể mang theo một áp lực tới nghẹt thở khiến người khác vô phương cự tuyệt.



——-



*Tuyệt Trần: tên con ngựa Hạ Hầu Lan cưỡi.



;__; nói thiệt là mình tính chờ xong cả chương 39 mới post luôn 3 chương, vì mấy khúc này đọc một lèo vẫn hơn… ọ__ọ ~~ cơ mà cũng sắp xong chương 39 ồi :”) ~ cho xụt xịt luôn một thể TT^TT~



***