Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 102 : Ngọc bội phượng hoàng

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


“Vì nguyện vọng của tiên vương, cho nên ngươi không để Tử quân đi bái tế?”



“Đúng vậy!” Gia La Đức đáp lại, “Thật ra thì ta cũng không muốn để hắn thoải mái, nhưng chỉ cần nhớ tới phụ vương…” Gia La Đức nhìn Mạc Tuyệt, nói: “Di ngôn của phụ vương, ta sẽ không làm trái!”



Mạc Tuyệt chỉ thản nhiên đáp lại một câu, “Sống cô đơn một mình, có lẽ chẳng phải là mong muốn của Tử quân!”



Hai người đều lâm vào trầm mặc.



Mạc Tuyệt không nói tiếp chuyện này, mà nhắc tới chuyện Vương hậu muốn trách phạt người nọ.



“Vương hậu muốn phạt hắn?” Gia La Đức nhíu mi, “Ngươi không muốn hắn bị phạt?”



Mạc Tuyệt không đáp, chỉ gật gật đầu.



Giống như nghĩ tới điều gì đó, Gia La Đức đi tới trước mặt Mạc Tuyệt, “Mỹ nhân đang cầu xin ta?”



Mạc Tuyệt cong khóe môi lên, “Hắn là tân phi của đại vương!”



Gia La Đức thấy Mạc Tuyệt không đáp lại, cũng không tiếp tục ép buộc nữa, thở dài, tiếc nuối, “Được rồi, miễn phạt hắn vậy!”



Mạc Tuyệt cầm ly rượu lên kính Gia La Đức một cái, uống cạn.



Gia La Đức nắm lấy tay Mạc Tuyệt, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng thấy, “Ta thật lòng với ngươi, ngươi cũng không ở lại?”



Mạc Tuyệt không rút tay ra, chỉ lắc đầu, “Nếu như ngươi đã biết ta sẽ đi, tại sao còn muốn cản?”



“…Ta không đành xa ngươi!” Giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, hắn tựa đôi má vào tay Mạc Tuyệt, “Cho ta một cơ hội, ở lại được không?”



“Gia La Đức, ngươi có hiểu rõ, người ngươi muốn là ai chưa?” Mạc Tuyệt đưa tay sờ lên mặt hắn, “Ta không phải là người ngươi thật sự muốn!”



Gia La Đức nâng đôi ngươi kinh hoảng lên, “Ta thật lòng với ngươi!”



Mạc Tuyệt gật đầu, “Ta biết, nhưng đó là thật lòng mà ngươi muốn?”



Gia La Đức mờ mịt, ngây ra một lúc, sau đó cười, “Ta muốn…”
Hắn lấy trong tay áo ra một viên thuốc, nhân lúc không ai chú ý, nuốt vào… Khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc.



Xin lỗi, thứ cho ta không đủ dũng khí nhìn lại quá khứ của chúng ta.



Có người nói, khi con người ta tự sát, linh hồn của họ sẽ lưu luyến mãi ở nơi họ chết, không thể siêu thoát được.



Xin lỗi, ta muốn ở lại đây cạnh ngươi…



Để cho ta chết ở đây đi, như vậy linh hồn ta sẽ ở mãi nơi này…



Để cho ta ở lại đây được không? Để ta ở cạnh ngươi, được không?



Ngũ Tử Vân cầm Phượng Hoàng bội trong tay, ngã xuống đất. Gia La Đức vội vàng chạy tới.



“Ngươi không sao chứ?”



Ngũ Tử Vân nhìn người nọ bằng đôi mắt suy yếu, “Cám ơn ngươi, đã để ta tới gặp hắn!”



“Ngươi muốn chết ở đây sao?” Gia La Đức nắm chặt tay hắn.



“Ngươi có thể quẳng thi thể của ta ra ngoài… nhưng…” Ngũ Tử Vân ho khan mấy tiếng, nói tiếp, “Xin hãy để Phượng Hoàng bội ở lại nơi này!”



Gia La Đức nhìn Phượng Hoàng bội Ngũ Tử Vân đưa tới, trong lòng cảm thấy khác thường.



Mạc Tuyệt nhận lấy ngọc bội, đáp: “Ngươi yên tâm, Phượng Hoàng bội sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này!”



Ngũ Tử Vân nhìn Mạc Tuyệt, cảm kích, khóe miệng hắn thoáng câu lên một nụ cười.



“Tâm nguyện đã hoàn thành, hai người có thể gặp lại nhau!” Mạc Tuyệt đặt đôi ngọc xuống trước mặt Ngũ Tử Vân.



Cuối cùng cũng đã có thể nhìn Phượng Hoàng bội đoàn viên, Ngũ Tử Vân nhắm hai mắt lại…



Vậy, quân ở cạnh, cùng nhau thưởng nguyệt. Đời này nguyện nắm tay quân, thảo nguyên rảo bước, lưu lạc chân trời, thưởng thức Đỗ Khang. Mười ngón giao nhau, chẳng tách chẳng rời. Thán, nhân gian chỉ nguyện Phượng cùng Hoàng.