Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 103 : Đa biến chúc liên

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Trong hoàng cung Kỳ triều.



“Ngũ Tử Vân tự vẫn?” Kỳ Cảnh không ngẩng đầu lên, hỏi.



“Đúng vậy, nghe nói Gia La Đức đã an táng cho hắn trên ngọn núi ở đối diện hoàng lăng!” Ngụy Ly đáp.



Kỳ Cảnh không nói gì. Vào lúc này, một tiểu thái giám vào bẩm báo.



“Bệ hạ, Hoàng văn quân điện hạ cho người tới hỏi, đêm nay người có sang dùng bữa không?”



“Nói với hắn là trẫm sẽ tới!” Chỉ cần nghĩ đến cảnh Chúc Liên ngồi trước bàn chờ mình, Kỳ Cảnh thấy thoải mái hơn rất nhiều.



“Dạ!”



Biết Kỳ Cảnh sẽ tới, Chúc Liên chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn.



“Sơn Trúc, ngươi nói xem, nếu giờ chúng ta chuồn êm ra ngoài, liệu có về trước lúc mặt trời lặn không?”



Sơn Trúc thấy giờ cũng đã tới giữa trưa, với tính khí của Chúc Liên, nhất định không về kịp.



“Công tử, hay là đừng ra ngoài!”



Chúc Liên lập tức uể oải, “Nhưng ta muốn ra ngoài…”



Sơn Trúc cầm trái nho trên bàn lên, cho vào miệng, “Công tử đừng quên giờ Mi Chỉ vẫn còn ở trong lãnh cung!”



Nhắc tới Mi Chỉ, Chúc Liên lập tức tỉnh táo tinh thần, nhảy khỏi ghế.



“Đúng vậy, hôm nay rảnh, tới lãnh cung chơi!”



Suýt chút nữa Sơn Trúc đã bị nho sặc chết, hắn vừa ho khan vừa nói: “Công tử… hay là đừng đi… chỗ đó tới không được đâu!”



Nhưng tiếc là giờ Chúc Liên đang cực kỳ quyết tâm, “Bản quân muốn đi ngay bây giờ!”



Thế là Sơn Trúc tội nghiệp đành phải lẽo đẽo theo sau, phía sau hắn còn có hai tên thị vệ Kỳ Cảnh phái tới bảo vệ cho Chúc Liên.



Lãnh cung quả thật là lãnh cung, lạnh lùng, tiêu điều sơ xác.


Chúc Liên ôm cánh tay, ngã xuống đất, thì thào, “Mau… dập lửa…”



Lửa, tất nhiên là không thể dập, và Mi Chỉ cũng đã bỏ mạng lại trong biển lửa.



Kỳ Cảnh ngồi bên giường nhìn Chúc Liên vẫn còn đang mê man, chua xót. Hắn biết Chúc Liên rất sợ đau, cho dù là bị một vết thương nho nhỏ cũng sẽ kêu rên rất lâu, giờ lại bị chủy thủ đâm sâu như vậy, thiếu chút nữa đã thương tổn tới xương cốt. Hơn nữa, mỗi lần Chúc Liên thấy máu sẽ ngất đi. Lần trước y bị thương còn chưa khỏe hẳn, giờ lại bị hoảng sợ như vậy…



Nghe thị vệ kể lại những gì đã nghe thấy, hắn định trừng phạt họ nào ngờ lại nghe Chúc Liên thì thào, “Không liên quan tới hai người họ… đừng phạt! Còn nữa, cũng không có liên quan tới Sơn Trúc…”



Mắt Sơn Trúc đỏ hoe, quỳ bên giường Chúc Liên, dùng nước lạnh lau mặt cho y, “Là Sơn Trúc không tốt, đã không bảo vệ tốt cho công tử!”



Kỳ Cảnh thấy Chúc Liên còn nghĩ tới người khác, đành phải theo lời y, “Được rồi, Liên Nhi cố gắng dưỡng thương đi!”



Chúc Liên nhìn hắn, mỉm cười, tiếp tục ngủ.



Lúc này, sự thể đã không còn đơn giản như vậy nữa. Vì lúc thái giám tới dọn dẹp di vật của Mi Chỉ đã phát hiện ra một thứ, đó là bức mật hàm hoàng hậu viết cho Mi Chỉ, bức còn lại là Mi Chỉ hồi âm cho hoàng hậu.



Tuy nội dung mập mờ, nhưng cũng không phải là quá khó hiểu. Hoàng hậu muốn Mi Chỉ thừa cơ Chúc Liên tới tìm mình giết Chúc Liên, chuyện kế tiếp hoàng hậu sẽ giúp nàng ta xử lý, bí mật đưa nàng ta ra khỏi cung.



Mi Chỉ hồi âm lại rằng nàng ta đồng ý, nhưng phải bảo đảm là nàng ta an toàn.



Gã thái giám đó là người của hoàng hậu, bởi vì phong thư ấy đã được bí mật chuyển tới chỗ hoàng hậu. Hoàng hậu xem xong, chấn động! Đó rõ ràng là chữ viết của nàng, nhưng nàng đã viết cho Mi Chỉ bao giờ chứ!



Ngay khi hoàng hậu còn đang khó hiểu, Kỳ Cảnh đã dẫn người vào hậu cung.



Nếu như chỉ là phát hiện phong thư này, thì chỉ bằng địa vị của nàng trong lòng Kỳ Cảnh mấy năm qua, nhất định sẽ không có việc gì. Nhưng hiện giờ, phong thư này lại đang nằm trong tay nàng, đúng là có lý cũng nói không rõ! Kỳ Cảnh sẽ cho là người của nàng mang thư về, hủy đi chứng cứ.



Nào biết, trong đám người tới thu dọn di vật còn có tai mắt của Kỳ Cảnh.



Kỳ Cảnh vốn đang ở cùng Chúc Liên, sau khi nghe được tin tức ấy, hắn thấy Chúc Liên đang nằm trong lòng hắn co lại, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.



Kỳ Cảnh nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”



Chúc Liên run lên, nói: “Mi Chỉ bị thiêu chết… thật khủng khiếp… là ta đã giết nàng… phu quân… ta sợ…”



“Đừng sợ, không phải là lỗi của ngươi, Liên Nhi!” Kỳ Cảnh hôn lên má y một cái.



Dỗ Chúc Liên ngủ xong, hắn đã dẫn người đi tới chỗ hoàng hậu.