Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 111 : Giao dịch đã thành
Ngày đăng: 18:52 19/04/20
“Ngọc Băng, còn nhớ lý do Lưu Đan theo ta không?” Mạc Tuyệt bán tựa vào nhuyễn tháp, nhướn mi, hỏi.
Ngọc Băng cẩn thận nhớ lại, nói: “Lúc đó, dường như là năm đầu tiên hắn vào phủ thái tử, hắn đã tới tìm công tử!”
Mạc Tuyệt từ từ nhớ lại. Năm đó tuy là đã sang xuân, nhưng tiết trời vẫn rất lạnh. Lưu Đan mặc chiếc áo đơn đứng trước điện của y. Khi đó, ngoài Chúc Liên ra, Mạc Tuyệt chẳng quen biết với một nam thiếp nào của Kha Phượng Viêm nữa cả. Giờ ngẫm lại, mới đầu Lưu Đan được tuyển làm nam phi cho tiên hoàng, nhưng tiên hoàng lại thưởng hắn cho Kha Phượng Viêm. Lúc vào phủ thái tử, hắn cũng chỉ được sủng một lần, vào đêm tân hôn.
“Còn nhớ khi đó Lưu Đan đã nói gì không?” Một khi nhớ lại chuyện cũ, Mạc Tuyệt lại thấy đau đầu.
“Hắn nói, thứ hắn cần không phải là thái tử sủng ái hắn, mà chính là nhà hắn được rửa sạch hàm oan!” Ngọc Sương ở cạnh bên nói.
Đúng vậy, Mạc Tuyệt không thể quên nam tử áo xám đứng trong gió lạnh nhìn mình bằng đôi ngươi trong suốt và nói với y một câu rất kiên định.
“Thái tử sẽ không sủng ái ta, ta cũng sẽ không tranh sủng. Ta chỉ cần một cơ hội rửa sạch hàm oan cho người nhà của mình và cơ hội đó, chỉ người mới có thể cho ta!”
Sở dĩ Mạc Tuyệt hứa với hắn cũng là vì đôi mắt tuyệt đẹp ấy. Khi bị đôi mắt ấy nhìn, chắc là chẳng ai đành lòng cự tuyệt. Lưu Đan là một người ôm hoài bão lớn, Mạc Tuyệt chỉ tiến cử hắn với Kha Phượng Viêm vài lần, mà hắn đã thành tâm phúc của Kha Phượng Viêm. Sau khi Kha Phượng Viêm lên ngôi, Lưu Đan cũng dùng quyền lực trong tay mình, rửa oan cho gia tộc.
Trong ấn tượng của người ta, Lưu Đan là một người hay thẹn thùng, vừa uống chút rượu đã đỏ mặt. Nhưng Mạc Tuyệt biết, đó chẳng qua là biểu hiện giả dối mà thôi. Lưu Đan che giấu bộ mặt thật dưới chiếc mặt nạ thư sinh thẹn thùng, bí mật tỏa ra ánh sáng của mình.
Nhưng, thứ có thể giấu chỉ là nét mặt, còn đôi ngươi thu thủy ấy lại không thể trở về như lúc ban đầu. Đôi mắt ban đầu ấy giờ đã vẩn đục, bất luận có uống say bao nhiêu, cũng chẳng thể trở về màu trong suốt như năm nào nữa.
Thời gian rèn luyện con người, đến cả Mạc Tuyệt cũng sắp quên mất đôi mắt ấy. Không ngờ, nhiều năm về sau, lại để y gặp lại một đôi mắt càng sâu thẳm hơn – Vị Nhi.
“Công tử, Thương trang chủ đưa thiếp mời tới!” Ngọc Băng đưa qua một cái thiếp mời.
Mạc Tuyệt nhận lấy, lật xem, thì ra là Thương Tử Nguyệt hẹn y đêm nay bàn chuyện.
Mạc Tuyệt nhìn sắc trời, vẫn còn sớm, chi bằng thừa dịp này chuẩn bị một chút, thành hay bại cũng tại đêm nay thôi.
Tuy y không muốn gặp lại Kha Phượng Viêm, nhưng một số chuyện của hắn vẫn khiến y lo nghĩ. Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, lòng y trở nên lạnh nhạt rất nhiều. Có một số việc chính là như vậy, bởi vì khoảng cách, bởi vì năm tháng mà từ từ biến chất. Nhưng điều mà y vẫn muốn giúp hắn, chính là thống nhất thiên hạ. Sau đó… sau đó thì thế nào? Mạc Tuyệt mở to mắt ra.
Thương Tử Nguyệt ngây ra lần nữa, Hoàng quý quân là hoàng nhất phẩm, đồng cấp với hoàng hậu.
Mạc Tuyệt vẫn uống rượu, lắc đầu, “Ra khỏi hoàng cung, còn mấy ai biết ta là Hoàng quý quân? Đó chẳng qua là hư danh mà thôi!”
Nhưng, y lại vì chút hư danh ấy chịu đựng suốt bảy năm trời. Y tranh giành với phi tử hậu cung để được leo lên vị trí tột cùng, để được đứng cạnh Kha Phượng Viêm, y cứ nghĩ, một khi khoảng cách được kéo gần, như vậy tâm cũng sẽ gần theo, nhưng điều y không ngờ chính là, tâm của họ chẳng thể chạm vào nhau được nữa.
“Hư danh sao?” Thương Tử Nguyệt cầm bình rượu lên, trút cả vào miệng. Chút hư danh đã lấy đi Lưu Đan, chút hư danh ấy đã khiến Lưu Đan phải rửa oan cho gia tộc.
“Lúc Lưu tích tiên sinh mới vào phủ thái tử, cũng có một đôi mắt khiến người ta thương tiếc như đôi mắt của Vị Nhi!” Cứ như Mạc Tuyệt đang nhớ lại chuyện gì, nói tiếp, “Chẳng trách lúc trông thấy Vị Nhi, ta lại có cảm giác thân thiết như vậy!”
Tâm Thương Tử Nguyệt nhói lên một chút, không biết là vì Lưu Đan hay là vì Vị Nhi.
“Thương đại ca, khi đó Lưu tích tiên sinh có nói với ta, đời này hắn sẽ không yêu ai nữa. Có lẽ người mà hắn yêu, chính là huynh phải không!” Mạc Tuyệt nhìn vào mắt Thương Tử Nguyệt, nói.
Thương Tử Nguyệt cứng người, vẻ mặt trầm trọng, “Đó là chuyện trước khi hắn tiến cung!”
Thương Tử Nguyệt nhìn Mạc Tuyệt, khó hiểu, không biết sao y lại nói như vậy. Mạc Tuyệt chỉ nói một câu đơn giản, “Tình cảm của Vị Nhi với huynh rất sâu đậm!”
Tình cảm sâu đậm? Thương Tử Nguyệt không biết nên nói gì. Từ đêm đó trở về sau, hắn liền mang Vị Nhi tới nhà mình, cả hai cùng trải qua những chuỗi ngày hạnh phúc. Thật ra thì có đôi lúc Vị Nhi cũng rất tùy hứng, cũng rất thích bám theo Thương Tử Nguyệt làm nũng. Với Thương Tử Nguyệt mà nói, những chuyện này hắn rất hưởng thụ, hắn sủng ái người nọ, yêu thương người nọ, dành hết ôn nhu của mình cho người nọ.
“Ta biết chứ!” Thương Tử Nguyệt thở dài một hơi, “Nhưng… có rất nhiều thứ vẫn còn tồn tại!”
Ánh sáng phát ra từ ngọn nến trong phòng kéo cái bóng hai người ra thật dài. Ngoài phòng, Vị Nhi đang ngồi dưới đất, ôm đầu gối, không dám ngẩng đầu lên.
Vị Nhi không biết võ công, nhưng lại biết khinh công và bế khí. Hắn vốn định cho Thương Tử Nguyệt và Mạc Tuyệt một sự ngạc nhiên, nào ngờ, vừa đi tới cửa hắn đã nghe được câu nói sau cùng: ‘Có rất nhiều thứ vẫn còn tồn tại.’
Vị Nhi nhìn hộp thức ăn trên tay, trong đó chứa rượu Hoa Điêu và điểm tâm, là do hắn tự tay làm cho Thương Tử Nguyệt.