Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 112 : Nguyệt Vị thiên

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Lưu Đan Tiến Đến



Thương Tử Nguyệt cảm thấy ngực mình nhói lên một cái, bất chợt, hắn nhìn ra cửa. Giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn bước tới mở cửa phòng và trông thấy Vị Nhi đang ngồi co lại.



“Ngươi…” Nghe thấy rồi sao?



Nghe tiếng của Thương Tử Nguyệt, Vị Nhi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngấn lệ chứa đầy bi thương.



Ánh mắt bi thương như thế không nên xuất hiện trên người Vị Nhi, Thương Tử Nguyệt bước nhẹ về phía trước, ôm lấy thân thể vì khóc mà run lên, nói khẽ: “Theo ta về!”



Vị Nhi không đáp, chỉ tùy ý để người nọ ôm đi. Y có thể làm thế nào đây? Có thể chất vấn Thương Tử Nguyệt?



Ôm Vị Nhi lên, Thương Tử Nguyệt gật đầu với Mạc Tuyệt một cái, Mạc Tuyệt cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng trong lòng Mạc Tuyệt lại thầm thở dài, con đường của Vị Nhi, nhất định không dễ đi.



Suốt dọc đường, hai người không nói gì, Vị Nhi cũng đã ngừng khóc. Không phải ngay từ đầu y đã hiểu rồi sao? Không phải y đã sớm biết trong lòng Thương Tử Nguyệt luôn có một người khác hay sao? Vậy sao giờ y lại thấy đau khổ tới vậy?



Chẳng lẽ, sau khi con người ta có được sẽ trở nên độc chiếm? Trong lòng Vị Nhi bắt đầu thấy hận người đã đoạt đi trái tim Thương Tử Nguyệt. Bất kể y có cố gắng bao nhiêu, cuối cùng y vẫn không có được thứ y muốn.



Nhắm đôi mắt lại, Vị Nhi thấy mờ mịt vô cùng.



“Hắn là ai vậy?” Sau khi vào phòng, ngay khi Thương Tử Nguyệt muốn thắp đèn lên, Vị Nhi đã hỏi nhỏ.



“…Ngươi mệt mỏi, cứ ngủ trước đi!” Thương Tử Nguyệt không thắp đèn, mà bước tới đắp chăn lại cho Vị Nhi.



“Ta không xứng để biết phải không?” Trong bất giác, câu nói của Vị Nhi đã trở nên thật chua ngoa.



Thương Tử Nguyệt chỉ biết thở dài, trong phòng tối đen, tuy hắn không nhìn thấy hình dáng của Vị Nhi, nhưng hắn có thể cảm giác được là Vị Nhi đang tức giận.


“Ta không có thiếp thất!”



Giống như nghe được một chuyện quá kinh ngạc, Lưu Đan thốt lên, “Cũng không có luyến đồng?”



Thương Tử Nguyệt vươn tay gõ cho hắn một cái, động tác giống như trước đây hai người vẫn thường làm, “Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì vậy!”



Lưu Đan cười ha hả, “Cuối cùng thì Tử Nguyệt ca cũng trở lại rồi, lúc vừa mới gặp, nhìn huynh cứ như không quen biết ta!”



Nhìn đôi ngươi đầy ý cười của Lưu Đan, Thương Tử Nguyệt mới biết mình lại dẫm trúng bẫy, không khỏi nở nụ cười, “Ngươi đúng thật là đã thay đổi rồi, mấy năm qua thế nào?”



Cuộc nói chuyện giữa hai người, cho tới thời điểm này mới bình thường trở lại.



Lưu Đan quay lưng về phía Thương Tử Nguyệt, nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, “Rất tốt!”



“Vậy thì ta cũng an tâm rồi, đương triều thiên tử đăng cơ không lâu, ngươi đã rửa sạch nỗi oan cho gia tộc, chắc bá phụ vui mừng lắm!”



“Ha ha, cũng đã là chuyện trước đây rồi!” Lưu Đan khoát tay, không để ý.



“Trong mấy năm nay gia tộc Lưu thị vẫn luôn duy trì thái độ khiêm tốn, không hề tham dự triều chính, nhưng cũng chẳng ai dám xâm phạm, trải qua cuộc sống vô tư vô lự! Lưu Đan, ngươi trưởng thành rồi!” Thương Tử Nguyệt thật sự vui mừng, tuy chỉ là một nam phi, nhưng có thể giúp gia tộc mình đến thế, đúng là không dễ.



“Cây to đón gió, sống bình dị một chút sẽ tốt hơn!” Lưu Đan nói xong, lấy một bầu rượu trên giá xuống, hô lên: “Oa! Hoa Điêu!”



Đây có lẽ là điểm duy nhất không thay đổi của Lưu Đan. Lưu Đan thích Hoa Điêu, trong mấy năm qua, mỗi năm Thương Tử Nguyệt đều chính tay ủ Hoa Điêu, hoặc là mua một ít Hoa Điêu tốt nhất về, ban đầu là vì hoài niệm Lưu Đan, về sau lại trở thành một thói quen.



Lưu Đan cứ vậy mà ở lại quý phủ của Thương Tử Nguyệt. Vị Nhi cũng rất hiểu chuyện, chưa ồn ào với Thương Tử Nguyệt lần nào. Nhưng nỗi lo của y, Thương Tử Nguyệt vẫn cảm giác được, cho nên mỗi đêm, Thương Tử Nguyệt đều ôm chặt y, vào giấc ngủ. Không giải thích điều gì, Thương Tử Nguyệt nghĩ, chỉ cần cả hai ở cùng nhau, chút chuyện nhỏ nhặt ấy chẳng đáng là gì.



Nhưng hắn không ngờ, vào lúc đối phương yếu ớt nhất, nếu hắn cổ vũ y thêm một chút, tất cả sẽ không như thế nữa.