Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 113 : Trăng đã không tròn

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


“Hoàng quý quân điện hạ!” Lưu Đan nhìn thấy Mạc Tuyệt liền quỳ xuống hành lễ.



“Sao ngươi lại ở đây?” Mạc Tuyệt nâng hắn lên, hỏi.



“Hoàng thượng nhớ điện hạ, nên bảo thần tới đây xem điện hạ có khỏe không!” Lưu Đan đáp.



Nhớ? Mạc Tuyệt cười lạnh một tiếng.



“Trong cung thế nào rồi?” Mạc Tuyệt ngồi xuống ghế, uống một hớp trà.



Lưu Đan đứng trước mặt Mạc Tuyệt, kể lại: “Trong cung rất tĩnh lặng! Hoàng thượng đã dùng lý do lấy đại cuộc làm trọng cho nên không nạp thêm tân phi nữa!”



Lén nhìn nét mặt Mạc Tuyệt, xác định không có việc gì, Lưu Đan mới nói tiếp, “Nhưng do hoàng thượng làm việc mệt nhọc quá, cho nên mấy hôm trước đã ngã bệnh!”



“Bệnh gì?” Nghe Kha Phượng Viêm bệnh, tay Mạc Tuyệt run lên.



Thấy Mạc Tuyệt vẫn còn lo lắng cho Kha Phượng Viêm, Lưu Đan thở phào một hơi.



“Đã không có gì đáng ngại, thái y chẩn bệnh nói là bị phong hàn!”



Mạc Tuyệt gật đầu, lơ đễnh hỏi: “Ngươi và Thương Tử Nguyệt là bạn cũ à?”



“…Dạ, chúng thần biết nhau từ nhỏ đến lớn!” Sắc mặt Lưu Đan vẫn không thay đổi.



Mạc Tuyệt nghĩ mãi cũng không hiểu sao Lưu Đan lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn xem y có khỏe hay không? Hay là, người mà hắn muốn gặp thật sự chính là Thương Tử Nguyệt.



Mạc Tuyệt nheo đôi mắt nguy hiểm lại, người trong hậu cung, không yêu đế vương cũng chẳng sao, nhưng nếu tâm hắn đang ở tại một nơi khác, vậy…



“Bạn thân từ thuở nhỏ thì tốt rồi, chứ nếu không, với thân phận của Lưu tích tiên sinh nhất định sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người!” Một câu không nặng không nhẹ của Mạc Tuyệt lại đầy ý tứ cảnh cáo.



Lưu Đan cũng hiểu ý của Mạc Tuyệt, lập tức quỳ xuống đất, “Thần tuyệt không hai lòng với hoàng thượng, thần và Thương Tử Nguyệt chỉ là huynh đệ!”



Lúc này, Mạc Tuyệt không nâng hắn dậy, “Thế thì tốt rồi!”




Tử Nguyệt ca, ta chỉ không muốn lại trong thấy người xuất hiện trong mắt ngươi chẳng phải ta.



Cho nên, xin hãy tha thứ cho ta, tha thứ ta đã phá hủy đôi mắt, trốn tránh tất cả.



Cảnh tượng cuối cùng xuất hiện trong mắt Vị Nhi là một mảng màu hồng…



Tú bà đẩy cửa ra, “A…”



Hắn nhìn thấy Vị Nhi, thấy đôi ngươi từng làm khuynh đảo vô số nam tử, thấy đôi ngươi lúc nào cũng như thu thủy ấy, thấy đôi ngươi mỗi khi rơi nước mắt sẽ khiến người ta phải động lòng, hiện giờ, đang rỉ từng giọt máu. Đỏ tươi, là màu sắc cuối cùng Vị Nhi trông thấy.



Máu, nhỏ lên Huyết Ngưng tranh, đọng lại.



Chẳng lẽ mỗi một đời chủ nhân của Huyết Ngưng tranh cũng vì như vậy mà tạo nên nhạc cụ độc nhất vô nhị này?



Hoa nở hoa tàn, chỉ vì một bức tranh xuân đẹp. Mở khúc kết khúc, cười chẳng hiểu chữ duyên.



Thế gian rộng lớn, Túy quan lâu giữ lại người, biển người mênh mông, lại chỉ thấy mây mù trăng khuất.



Đôi ngươi như nước làm quân cười, quân cầm chén rượu, thưởng thức chút Hoa Điêu.



Một tranh Huyết Ngưng vì quân tấu, khẽ hôn lên đôi ngươi như nước, quân có hiểu nghiệt duyên?



Quân cũng biết, ta tên Vị Ngữ, họ là Nhan?



Quân cũng biết, một cái hoa danh đã gọi mấy năm rồi?



Mộ quân như thế, tâm đã giao đi.



Trăng không hề tròn, hoa không hề nở, đôi ngươi này đã không còn nữa



Đến tận đây, cùng quân đoạn tuyệt!