Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 128 : Không để ngươi đau khổ

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Lam Dục Quỳnh bỗng nói một câu, “Đúng vậy, cho đến hiện tại hắn vẫn còn nhớ tới ngươi!” Rồi lại như rất phiền não, “Khi nào thì ta mới có thể hoàn toàn đi vào tim hắn!”



Giáo chủ Nam Thiên giáo, Kha Phượng Viêm đã nghe danh từ lâu. Trên giang hồ, Nam Thiên giáo là một tổ chức mà người ta vừa nghe đã kinh sợ, nếu không phải bọn họ không hề dính líu tới triều đình, nhất định bọn họ đã sớm thành cái đinh trong mắt hoàng đế các quốc gia.



Đồn rằng, giáo chủ Nam Thiên giáo thị huyết thành tánh, tàn bạo vô tình, kể mãi không hết. Nhưng nam tử tao nhã trước mắt này, sao lại không hề đáng sợ như trong đồn đãi.



Trừ phi…có hai tình huống.



Thứ nhất, lời đồn thất thiệt. Thứ hai, người này che giấu quá kỹ.



Biết Kha Phượng Viêm đang nghi ngờ mình, Lam Dục Quỳnh mỉm cười, không nói. Kha Phượng Viêm nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.



Thở dài một tiếng, Tuyệt Nhi, ngươi thật khiến ta hết cách rồi.



……….



Trong gian phòng nhỏ, bầu không khí thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của con người. Mạc Tuyệt ngồi trên ghế, siết chặt chén trà trong tay. Vừa bước vào nhà, Lam Dục Quỳnh đã thấy một Mạc Tuyệt như vậy.



Lam Dục Quỳnh bước tới, ôm y, muốn truyền cho y hơi ấm của mình.



“Hắn đi chưa?” Mạc Tuyệt tựa vào người Lam Dục Quỳnh, nhắm hai mắt lại.



“Dường như vẫn còn đứng bên ngoài!” Lam Dục Quỳnh nói.



Mạc Tuyệt trầm mặc một hồi, mới nói khẽ, “Sao hắn không chịu hiểu?”



“Hắn yêu ngươi!” Lam Dục Quỳnh nâng mái tóc đen của Mạc Tuyệt lên, thật mềm mại.



“Ta đã không còn yêu hắn!” Lần này Mạc Tuyệt rất nghiêm túc.



Lam Dục Quỳnh cúi đầu, “Tuyệt Nhi…”



“Nhưng tim ngươi vẫn còn vì hắn mà đau đớn, không phải sao?” Lam Dục Quỳnh nhéo nhéo vành tai Mạc Tuyệt, “Đến khi nào thì Tuyệt Nhi của ta mới có thể không đau lòng vì hắn, để ta yên tâm đây!”



“Tại sao lại yên tâm?” Mạc Tuyệt khó hiểu, ngẩng đầu lên.
Tuy đã hoan hảo nhiều lần, nhưng Minh Hề vẫn còn có chút sợ hãi, nhất là lúc bị Sở Thanh Dật nhìn chằm chằm như vậy, y có cảm giác mình đã bị nhìn thấu hết.



“Ngoài động dục ra, ngươi còn biết cái gì nữa chứ?” Minh Hề nghiến răng, mắng hắn.



“Còn biết gì à?” Dường như Sở Thanh Dật đang tự hỏi những lời của Minh Hề, cẩn thận suy ngẫm, đáp: “Còn có thể…ăn Hề Nhi!”



Dứt lời, hắn hôn y, khiến người dưới thân run lên nhè nhẹ.



“Ngươi…” Lần nào cũng ở vị trí hạ phong, Minh Hề thật không cam lòng chút nào, y trừng người nọ, “Ta đói bụng, muốn ăn cơm!”



Minh Hề đáng yêu, lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra cho được.



“Hề Nhi đừng vội, lập tức cho ngươi!” Thốt ra một câu lập lờ, nước đôi, hắn thỏa mãn nhìn gương mặt ngày một hồng của Minh Hề.



“A…” Nhân lúc Minh Hề đang ngơ ra, Sở Thanh Dật đã cởi mất lớp quần áo cuối cùng của y.



Minh Hề vươn hai tay che kín mặt, run lên. Nhưng Minh Hề lại không biết, hiện tại y thật giống một con cừu nhỏ chờ bị ăn, hấp dẫn ánh mắt dã lang.



Sở Thanh Dật không ngừng hôn lên người Minh Hề, hôn người mình yêu, đúng là vô cùng thỏa mãn.



Thân thể Minh Hề nóng dần lên, ánh mắt cũng bắt đầu mông lung, Sở Thanh Dật mỉm cười, thăm dò vào cơ thể y.



Thân thể không quen với chuyện bị dị vật tiến vào, Minh Hề cắn chặt môi dưới, tức giận, trừng mắt Sở Thanh Dật, “Không vào không được sao?”



“Ha ha, Hề Nhi thật biết nói đùa!” Sở Thanh Dật vừa khuếch trương, vừa trêu đùa, “Nơi này của Hề Nhi mê hoặc ta như vậy, mời gọi ta như vậy, sao ta lại nỡ nhẫn tâm không vào chăm sóc nó chứ?”



Câu đó lại càng khiến Minh Hề thêm thẹn thùng, “Ngươi…đừng vậy nữa!”



“Hề Nhi…chê ta chậm chạp? Vậy ta sẽ làm nhanh để Hề Nhi ăn no nha!” Sở Thanh Dật cố tình xuyên tạc câu nói của Minh Hề, vuốt ve đùi y, từ từ đẩy thứ tượng trưng cho nam giới của mình vào người y.



“A!” Minh Hề hét to một tiếng.



Sở Thanh Dật cúi người xuống hôn y, hôn thật sâu…