Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 131 : Phượng viêm tỉnh lại

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Đi vào Vị Ương cung lâu rồi không tới, Mạc Tuyệt thấy bình tĩnh vô cùng. Bước trên hành lang thật dài, mỗi một bông hoa, mỗi một loài cây, đều chứa đầy hồi ức. Gần đây luôn nhớ về chuyện cũ, chẳng lẽ y đã già thật rồi sao?



Càng tới gần Kha Phượng Viêm, lòng y càng bình tĩnh. Y đứng trước long sàng, nhìn gương mặt phiếm hồng vì phát sốt, nhìn đôi gò má vì bệnh tật mà tiều tụy, không biết làm sao, Mạc Tuyệt lại vươn tay ra, vuốt ve đôi mắt nam nhân y đã yêu suốt nửa cuộc đời.



Phượng Viêm, sao ngươi lại bệnh?



Như cảm ứng được hơi thở của y, đôi mi Kha Phượng Viêm run rẩy.



Mạc Tuyệt nâng cổ tay hắn lên, bắt đầu chẩn mạch. Nhíu lại tuấn mi, y thở phào một hơi.



Xoay người bảo cung nhân lấy giấy bút, viết xuống một phương thuốc hạ sốt và bồi bổ sức khỏe.



“Đi ngay đi!”



Tiểu thái giám nhận mệnh lui xuống, giao cho thái y.



“Điện hạ, bệ hạ… người?” Lưu Đan hỏi một câu không xác định.



“Uống mấy thang thuốc thì không sao rồi!” Mạc Tuyệt nhìn Phương Tự đứng hầu một bên, hỏi: “Mấy ngày qua là ngươi chăm sóc cho hoàng thượng à?”



Nghe Mạc Tuyệt hỏi, Phương Tự lập tức hành lễ, đáp: “Hồi bẩm điện hạ, là thần!”



Mạc Tuyệt nhìn nam tử trước mặt, không nói gì thêm. Lưu Đan nghĩ Mạc Tuyệt bất mãn với Phương Tự, vội vàng phất tay, “Mấy ngày qua vất vả cho Phương dung thư rồi, trở về nghỉ ngơi đi!”



Tâm Phương Tự như rơi xuống, nặng nề, hắn hành lễ, định đi, lại nghe Mạc Tuyệt nói: “Sáng mai lại tới hầu hạ!”



Nghe y nói, Phương Tự nhìn lại, khiếp sợ, thật lâu không hồi phục tinh thần. Hắn cũng hiểu, ý của Mạc Tuyệt là bảo hắn chăm sóc cho hoàng thượng.



“Tạ điện hạ!” Phương Tự khó lòng che giấu nét vui mừng trên mặt.



Mạc Tuyệt thầm thở dài trong lòng, trong hậu cung này, chuyện tranh sủng không bao giờ dứt.



“Điện hạ, để thần đi xem thuốc đã chuẩn bị xong chưa!” Lưu Đan tìm lý do rời khỏi phòng, để Mạc Tuyệt ở cùng Kha Phượng Viêm.


Mạc Tuyệt cắt ngang lời hắn, “Ngươi cho là lỗi lầm bao nhiêu năm qua có thể bù lại, có phải hay không?”



Kha Phượng Viêm nghẹn lời, “Tuyệt Nhi, chúng ta không nên rời xa nhau?”



“Sao lại không nên?” Mạc Tuyệt lắc đầu, “Ngươi vốn không hiểu!”



Mạc Tuyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, đứng dậy, quỳ xuống đất, “Thần muốn rời khỏi nơi này, xin hoàng thượng biếm thần làm thứ dân!”



“Không thể được!” Kha Phượng Viêm muốn đưa tay đỡ Mạc Tuyệt lên.



“Xin hoàng thượng ân chuẩn!”



“…”



Mạc Tuyệt vẫn quỳ trên đất, “Xin hoàng thượng ân chuẩn!”



“Trẫm không cho phép!” Kha Phượng Viêm mất kiên nhẫn. Trong lúc hôn mê, hắn đã nghe thấy những lời của Mạc Tuyệt. Khi biết Mạc Tuyệt muốn rời khỏi hắn, ở cùng Lam Dục Quỳnh, hắn ghen tị, ghen tị với Lam Dục Quỳnh.



Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Kha Phượng Viêm đầy rẫy bi ai.



Bị ánh mắt đó làm sợ hãi, y sững sờ nhìn Kha Phượng Viêm.



“Hoàng thượng, chỉ khi nào rời khỏi ngươi, ta mới có hạnh phúc thật sự!” Mạc Tuyệt đã nói như vậy, “Chuyện mấy năm qua, ta không cách nào quên được!”



“Ta sẽ bù đắp…”



“Ngươi muốn cả đời này ta cũng không được vui vẻ sao?” Trong mắt y, ngoài đau xót ra vẫn là đau xót, “Là vậy sao?”



“…Không phải!” Hiện tại, Kha Phượng Viêm đã hiểu rõ tất cả, chẳng lẽ thứ hắn mang lại cho y chỉ có đau khổ hay sao? “Tuyệt Nhi, ngươi biết ta không hề nghĩ như vậy mà đúng không?”



Đôi ngươi bi thương của Mạc Tuyệt như khắc sâu vào lòng Kha Phượng Viêm.



“Xin hoàng thượng biếm thần làm thứ dân!” Mạc Tuyệt cúi người, hành đại lễ quân thần.